Vờ Ấu Trĩ Chương 13: C13: Chương 13

[Cập nhật lúc: 15:11 11/04/2025]

Bạn đang đọc truyện tranh Vờ Ấu Trĩ - Chương 13: C13: Chương 13 với chất lượng hình ảnh tốt nhất tại truyenfull.nl. Nếu bạn gặp sự cố khi đọc truyện vui lòng để lại bình luận bên dưới để chúng mình sửa lỗi. Các bạn cũng có thế xem nhiều bộ truyện HOT, truyện mới khác tại truyenfull.nl bằng cách truy cập vào các danh mục truyện trên thanh menu hoặc quay trở về trang chủ. Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ. Thanks!

"Đúng đó, trước đây con bé công tác ở thành phố khác, tới thành phố Lư là vì muốn kết thúc yêu xa với bạn trai con bé."

Lão Thẩm vội vàng trở lại phòng bệnh, không quan tâm Hạ Minh Sầm nữa.

Hạ Minh Sầm không đi theo mà tiếp tục đứng ở cuối hành lang phòng bệnh này, đáy mắt tối tăm, lúc nãy khi nói chuyện với lão Thẩm, sự dịu dàng hiếm gặp đã hoàn toàn rút đi trên khuôn mặt anh.

Anh không biết đang nghĩ gì, đột nhiên cười tự giễu hai tiếng, nụ cười châm biếm trầm thấp, trong mắt lại không có sự vui mừng tương xứng.

Nằm trên giường bệnh không phải anh, nhưng có bệnh chính là anh.

Điện thoại trong túi vang lên, Hạ Minh Sầm mặc kệ để nó kêu rất lâu, đợi khi sắp tắt mới móc ra.

"Tôi lấy được báo cáo kiểm tra rồi, hiện tại phải tranh thủ thời gian quay về sở một chuyến." Đội trưởng Lê hỏi anh ở trong điện thoại: "Cậu muốn ở lại đây chăm sóc kiểm sát Dụ đúng không?"

"Cô ấy không cần tôi chăm sóc." Hạ Minh Sầm hờ hững nói: "Tôi đi cùng với anh."

"Vậy bây giờ cậu xuống lầu đi, tôi ở bãi đỗ xe đợi cậu."

"Ừ."

Hạ Minh Sầm ngắt điện thoại, trực tiếp vào thang máy xuống lầu, không nhìn phòng bệnh nữa, bước chân rất lớn, cứ như đang vội đi gấp, không muốn nhìn thấy thứ gì đó vậy.

Anh không lái xe mình đi, mà ngồi luôn lên ghế phụ của đội trưởng Lê rời khỏi bệnh viện, lúc lên xe còn hỏi đội trưởng Lê có ngại anh hút thuốc không, đội trưởng Lê nói tùy ý, anh mới hạ kính xe xuống, cuối cùng đã được hút điếu thuốc chơi đùa trên tay từ nãy đến giờ kia.

Rũ mắt cúi đầu, mở bật lửa, động tác cắn điếu thuốc cũng rất thành thục, khuôn mặt người đàn ông hướng ra ngoài cửa sổ, vẻ mặt hờ hững chán nản, đôi mắt đen vô hồn phản chiếu ánh đèn đường.

Đội trưởng Lê không có thói quen hút thuốc, lúc bình thường càng không mấy khi quản người khác hút thuốc, nhưng hôm nay Hạ Minh Sầm hút quá dữ dội, chưa lái xe bao lâu mà anh đã châm điếu thứ hai.

Anh ấy trầm giọng nhắc nhở: "Hút thuốc ít thôi, có hại cho sức khỏe."

"Ừ."

Hạ Minh Sầm chỉ nhàn nhạt trả lời có lệ một tiếng, rút điếu thuốc ra, ngón trỏ gạt tàn thuốc, tàn thuốc lại vẫn còn nguyên.

Bất kể ai cũng có thể nhìn ra cảm xúc của anh đang bất thường.

Đội trưởng Lê nhớ khi Hạ Minh Sầm vừa tới tổ điều tra hình sự báo cáo, dung mạo tuấn tú tinh tế, đến cả sợi tóc còn có thể viết ra hai chữ cao quý.

Gia cảnh của anh ấy không tệ, bình thường tiếp xúc với đám con nhà giàu cũng nhiều, thế nên nhìn người rất chuẩn, ngay từ đầu đã cảm thấy người trẻ tuổi này có khuôn mặt cậu ấm, kiêu ngạo tản mạn, giống như không để ý thứ gì, không giống tới đây làm cảnh sát, ngược lại giống tới đây để sống qua ngày hơn.

Sau này quả nhiên cấp trên tìm anh ấy nói chuyện, kêu anh ấy chiếu cố Hạ Minh Sầm cho tốt, nói Hạ Minh Sầm là con trai của Hạ Chương, cháu của Hạ Thanh Nguyên, đồng thời là chắt trai của Hạ Chí Chính.

Trước khi làm cảnh sát anh ấy từng phục vụ trong quân đội, tuy Hạ Chí Chính đã nghỉ hưu, nhưng cái tên này trong giới quân sự- chính trị địa phương vẫn như sấm rền bên tai, mà tên hai vị kia ở giới chính pháp cũng nổi danh tương tự, một là cha của Hạ Minh Sầm, một là ông của Hạ Minh Sầm.

Đời thứ tư dưới sự nuôi dưỡng của gia đình như thế này rất xứng với bốn chữ con cưng của trời, tư chất nhất định không bình thường, hoặc là cực kỳ xuất sắc, hoặc là cực kỳ ăn chơi.

Vốn dĩ không ôm hy vọng gì với cậu thiếu gia này, nhưng sự thay đổi sau này của Hạ Minh Sầm lại thực sự khiến anh ấy kinh ngạc, không có gì khác biệt với các cảnh sát khác, bận rộn phá án có khi mấy ngày không về nhà, chỉ ở phòng làm việc ngả ra đất nghỉ, đợi ngày vụ án kết thúc, quần áo đã nhăn nhúm không ra dạng gì, đầu tóc cũng rối bù, râu quanh cằm sờ vào là thấy đau, duy nhất có khuôn mặt tuấn tú vẫn duy trì tiêu chuẩn của thiếu gia.

Một khi thiếu gia biểu hiện ra bộ dạng sa sút, nếu không phải là vụ án chưa phá xong, thì là gặp chuyện phiền lòng.

Anh ấy vừa lái xe, vừa dùng giọng điệu bình tĩnh hỏi: "Vụ án này cậu và kiểm sát Dụ phối hợp không tệ, qua mấy ngày nữa mở họp có lẽ cục trưởng sẽ biểu dương cậu vài câu. Nếu vụ án của Chu Vân Lương bên viện kiểm sát vẫn cần chúng ta phối hợp, tôi sẽ xin chỉ thị của cục trưởng."

"Không cần". Hạ Minh Sầm trực tiếp từ chối.

Đội trưởng Lê nhướng mày, nghiêng đầu liếc nhìn anh một cái: "Sao thế? Không bảo vệ cô ấy tốt nên tự trách?"

"Không muốn nhìn thấy cô ấy nữa." Hạ Minh Sầm dùng ngữ điệu lạnh nhạt, nói cùng một cái cớ với cô:"Không hợp."

-

"Có chút chuyện cần về cục, tôi đi trước."

Hạ Minh Sầm gửi cho lão Thẩm tin nhắn lời ít ý nhiều, lão Thẩm cũng đoán được anh phải về xử lý chuyện quán bar, khách khí trả lời: "Được, cậu vất vả rồi."

Trả lời tin nhắn người ta xong, lão Thẩm cầm điện thoại Dụ Ấu Tri tiếp tục rầu rĩ.

Thông thường ở đơn vị sau khi người mới nhậm chức sẽ kêu bọn họ điền số điện thoại người thân hoặc bạn bè, như vậy để nếu xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, đơn vị có thể kịp thời liên hệ cho gia đình hay người thân quen, nhưng tình huống của Dụ Ấu Tri lại đặc biệt, cha mẹ cô mất sớm, không có bạn bè gì, lúc đầu khi nhậm chức điền cột điện thoại người thân là lão Thẩm.

Thế nên bên đơn vị không có số điện thoại của bạn trai cô, lão Thẩm bên này càng không có, lục lọi danh bạ trong điện thoại của Dụ Ấu Tri thì phát hiện chú thích của tất cả số liên lạc đều là tên người, ngay cả những chữ như "anh yêu", "cục cưng" để đoán xem có phải bạn trai cô không cũng không có.

Trừ những cái này ra, lão Thẩm còn lướt tới một cái tên.

Hạ Minh Lan.

Khác một chữ với tên của cảnh sát Hạ, lão Thẩm cũng không biết cảnh sát Hạ có anh em không, nghĩ thầm rằng có lẽ do học trò của ông nhanh tay nên gõ lộn tên không chừng.

Trong danh bạ không có phát hiện gì khác, lại lướt tới nhật ký cuộc gọi gần đây, cuộc gọi của lão Thẩm là nhiều nhất, còn những lần khác là gọi đồ ăn và giao hàng.

Đang lúc rầu rĩ, y tá đi vào đổi bình truyền nước cho Dụ Ấu Tri.

Sau khi đổi xong, y tá thuận miệng hỏi: "Ông là người nhà của cô ấy sao?"


Lão Thẩm nói không phải.

"Vậy tốt nhất ông vẫn nên thông báo cho người nhà cô ấy, tuy rằng không phải thuốc mạnh, nhưng chắc chắn có tác dụng phụ, đợi sau khi xuất viện vẫn phải điều dưỡng cho tốt, người nhà phải chăm sóc nhiều vào."

Lão Thẩm nói: "Con bé có bạn trai, hiện tại tôi không biết cách liên lạc, đợi liên lạc được cậu ấy sẽ tới."

Ngữ điệu y tá lại có chút phức tạp: "Bạn gái xảy ra chuyện lớn như vậy mà vẫn không liên lạc được?"

Sau đó lại thở dài, lắc đầu cảm thán: "Người trẻ tuổi bây giờ, rốt cuộc xem tình cảm thành thứ gì vậy?" . Ủ

Truyện mới