Thương tiếc! Thương tiếc cũng không có cách nào hình dung cảm giác của Hàn Vân Tịch vào giờ phút này.
Từ đời trước cùng đời này, nàng tiếp xúc qua không biết bao nhiêu người bị bệnh. Người bị thương cộng lại cũng không dưới vạn người, nàng gặp qua số người bị thương thê thảm hơn so với Cố Thất Thiếu cũng nhiều.
Nàng là một Độc Y phi thường trách nhiệm, cũng không phải một Độc Y có tính khí tốt. Mỗi lần người mắc bệnh thét chói tai, điên cuồng gào thét đau đều bị nàng giáo huấn mấy câu.
Bị thương, làm sao có thể không đau? Kêu cũng vô ích! Không điều trị, vĩnh viễn không khỏi!
Nhưng đối mặt với Cố Thất Thiếu, toàn bộ sau lưng trúng tên, giăng đầy thương thế, hắn không kêu đau mà nàng thay hắn đau.
Người này vì cứu nàng, nếu không, sẽ không bị thương thành ra như vậy! Nếu như nàng có thể biết chút võ công, hoặc Độc Thuật lợi hại hơn một ít, người này cũng sẽ không bị thương nặng như vậy.
Sau khi thương tiếc, trong lòng Hàn Vân Tịch càng nhiều áy náy cùng tự trách.
Cố Thất Thiếu nhìn dáng vẻ mau nước mắt của nàng, mừng rỡ đến độ bật cười, "Độc nha đầu, ngươi nghĩ gì, khóc thì khóc đi."
Hắn thích nàng khóc vì hắn. Nếu như có thể chỉ khóc vì hắn, hắn càng vui vẻ hơn.
Người này còn trêu đùa như vậy, còn không biết xấu hổ như vậy?
Hàn Vân Tịch hung tợn nguýt hắn một cái. Nàng không để ý nhiều tới hắn nữa, lập tức ra tay xử lý vết thương.
Vết thương phía sau Cố Thất Thiếu quả thực quá nhiều. Tất cả đều là vết thương lớn chừng đầu ngón tay cái. Một vết rồi lại một vết, rậm rạp, chằng chịt. Tất cả đều là máu thịt be bét.
Trời mới biết, rốt cuộc đám Nỗ Tiễn Thủ kia đang chơi đồ chơi gì. Một mũi tên bắn vào thân thể con người, mũi tên lập tức liền bắn ngược rơi xuống, giống như hành động rút kiếm. Gây cho thân thể người ta thành hai lần tổn thương, tăng lên tốc độ chảy máu.
Hàn Vân Tịch rất sợ dược liệu trong thuốc cầm máu khẩn cấp hết tác dụng một cái, Cố Thất Thiếu sẽ còn mất rất nhiều máu huyết. Mặc dù người này còn đang "khoe tài", nhưng sắc mặt đã phi thường tái nhợt.
Nàng quyết định thật nhanh, lại cho bôi thêm một lần thuốc cầm máu khẩn cấp. Sau đó, bắt đầu hướng từ trên xuống dưới, cẩn thận xử lý từng vết thương một.
Lúc trước, nàng bôi thuốc cho hắn là vì né tránh Hắc Y cao thủ, tình huống khẩn cấp, Cố Thất Thiếu sẽ không có cảm giác gì. Nhưng vào lúc này, thuốc bột tung ra một cái ở trên vết thương, Cố Thất Thiếu có cảm giác đau!
" Mẹ kiếp, đau thật là đau!"
Từ nhỏ hắn đã sợ hãi đau đớn. Mặc dù hắn đã bao lần tự nhủ với bản thân "Không nên sợ, không nên, không nên."
Nhưng hắn không những không biểu hiện ra, lại vẫn cười được. Hắn dùng sức, quay đầu nhìn Hàn Vân Tịch, "Độc nha đầu! Rõ ràng ánh mắt ngươi đỏ đỏ, ngươi thương tiếc..."
"Ngươi, con ** nó, nằm im cho ta! Không muốn sống phải không!"
Hàn Vân Tịch trực tiếp bạo nổ to. Không phải bởi vì bị phát hiện hốc mắt đỏ, thẹn quá thành giận. Cũng không phải cuống cuồng vì vết thương của hắn. Mà là nàng buồn rầu, người này bị thương thành ra như vậy, muốn chết sao? Tại sao không chịu an phận, thời khắc nguy hiểm đến tính mạng vẫn không quên trêu đùa nàng?
Vết thương này, dược liệu vừa hết tác dụng sẽ tiếp tục chảy máu. Chỉ cần để trong khoảng nửa canh giờ nữa mà không xử lý, người này nhất định sẽ mất máu quá nhiều mà ngủm!(Nguyên tác luôn