Sau khi thấy Triệu ma rời đi, Bách Lý Minh Hương lập tức đi lên lầu các. Vốn dĩ nhịp tim đập rất nhanh, hơn nữa, đi lên thang lầu gấp, nàng đi tới trước cửa phòng rồi đứng thở hồng hộc.
Đứng ở cửa điều chỉnh xong tâm tình mới đi vào nhà. Nàng lo lắng, nếu đột nhiên Vương phi nương nương tỉnh lại, nếu như thế, nàng phải có đối sách. Nàng còn khẩn trương bởi còn phải đối mặt với Tần Vương điện hạ.
Nàng đứng ở ngoài cửa canh chừng, trái tim chợt cao, chợt thấp, hốt hoảng, sợ hãi, đều có chút không thở được. Đời này nàng chưa từng làm qua chuyện gì chột dạ. Nàng lo lắng lúc ở trước mặt điện hạ, không diễn trò, không làm tiếp được.
Được rồi, nàng quên rằng chính mình thật ra vẫn luôn diễn trò trước mặt Tần Vương điện hạ. Nàng rõ ràng rất thích, lại giả vờ, một chút xíu ngưỡng mộ cũng không có. Nàng thuần túy là một thuộc hạ cung kính, tuân mệnh vô điều kiện.
Rất nhanh, Long Phi Dạ tới đây, biết Hàn Vân Tịch ngủ, bước chân hắn cũng thả nhẹ, "Chuyện gì xảy ra?"
"Vết thương phía sau lưng Vương phi nương nương có một nơi bị thương rất nặng. Nô tỳ sợ lưu sẹo, không dám tùy tiện dùng Dược. Lại thấy nương nương đang ngủ say, không đành lòng nhiễu tỉnh, cho nên, chỉ có thể hỏi điện hạ." Bách Lý Minh Hương cúi người, thấp giọng trả lời.
Long Phi Dạ không nói hai lời liền vào phòng, Bách Lý Minh Hương thở phào một cái, liền vội vàng đi theo.
Trên giường, Hàn Vân Tịch vẫn chỉ mặc một cái yếm, cảm giác phi thường mát lạnh, nằm úp sấp ở trên giường. Cái chăn tơ tằm chỉ đắp lửng đến nửa lưng ngọc. Từ xa nhìn lại, trướng đỏ rủ mềm mại, giữa sập giường là mỹ nhân đang nằm ngủ. Da nàng trắng như băng cơ, như tuyết, như ẩn, như hiện, khiến Long Phi Dạ có loại cảm giác mập mờ, không nói ra thành lời.
Long Phi Dạ đến gần, liếc mắt liền chú ý tới. Cái yếm Hàn Vân Tịch mặc hôm nay với hôm trước là không giống nhau. Hôm nay, nàng mặc cái yếm màu trắng nhạt, so với cái yếm hôm trước màu đỏ thắm, lại càng gợi cảm, cũng nhiều thêm mấy phần thanh thuần.
Hắn thậm chí còn phát hiện đai cái yếm này so với cái yếm hôm trước kia còn mảnh, nhỏ hơn một ít. Được rồi! Từ trước đến giờ, nhãn lực của hắn cũng rất tốt, liếc một cái, cơ bản có thể nhìn thấu một người, huống chi là một cái yếm?
( quàoo