Sáng sớm mùa hè, không khí đặc biệt thanh tân. Nhiệt độ vừa vặn, thư thái, nhẹ nhàng, khoan khoái.
Long Phi Dạ cùng Hàn Vân Tịch vừa mới mở trà, Bách Lý Minh Hương cùng Triệu ma ma liền đưa trà bánh tới.
Bách Lý Minh Hương lúc này đã tỉnh táo lại, cũng muốn báo với Tần Vương điện hạ về sự tình thai ký trên người Vương phi nương nương. Nàng cố ý đem trà bánh đặt trước mặt Tần Vương điện hạ, nhưng mà, Tần Vương điện hạ đang châm trà, không buồn liếc nhìn nàng dù một cái.
Nàng do dự một chút, khom người, "Vương phi nương nương, Minh Hương có tội."
"Không có gì đáng ngại, bôi thuốc, qua mấy ngày sẽ tốt." Hàn Vân Tịch là người thù dai, lại tuyệt đối không phải là người thích so đo.
"Tạ vương Phi nương nương."
Sau khi Bách Lý Minh Hương nói cảm ơn, còn nói câu, "Vương phi nương nương, lúc trước nô tỳ đã thay người bôi Dược. Nếu người cần, cứ cho gọi nô tỳ tới hầu hạ."
"Được, lui ra đi."
Hàn Vân Tịch không muốn nói chuyện nhiều, chỉ sợ Long Phi Dạ buộc nàng đi nằm.
Vết thương của nàng không lây lan ra chỗ khác. Chẳng qua, muốn khỏi hẳn, chỉ là là vấn đề thời gian mà thôi. Nếu kéo dài thêm mấy ngày cũng không có gì đáng ngại.
Đáy mắt Bách Lý Minh Hương xẹt qua một vệt phức tạp, lúc này mới cùng Triệu ma ma lui ra ngoài.
Thật ra, nàng cố ý nói nhiều mấy câu này. Mục đích chính là để cho Tần Vương điện hạ nghe được, để cho Tần Vương điện hạ biết được, nàng đã giúp Vương phi nương nương nhiều lần bôi Dược. Nàng đã nhiều lần nhìn thấy sau lưng Vương phi nương nương.
Nàng nghĩ, nếu như Tần Vương điện hạ biết được phía sau lưng Vương phi nương nương có Phượng Vũ thai ký. Hơn nữa, cũng biết lai lịch thai ký này, chắc hẳn Tần Vương điện hạ sẽ giết nàng, diệt khẩu.
Nhìn phản ứng lúc này của điện hạ, sợ là cũng không biết.
Nhưng cẩn thận và tỉ mỉ như Bách Lý Minh Hương vẫn không có cách nào yên tâm. Bởi vì, nàng không có cách nào chắc chắn là Tần Vương điện hạ không biết phía sau lưng Vương phi nương nương có thai ký. Hay là Tần Vương đã xem qua thai ký sau lưng Vương phi nương nương, nhưng không biết lai lịch thai ký này.
Mặc dù, Điện hạ cùng Vương phi nương nương lập gia đình đã lâu, nhưng mối quan hệ vô cùng vi diệu. Đến nay, nốt thủ cung sa của Vương phi nương nương vẫn còn. Cho nên, trừ hai người bọn họ, có thể không còn ai chắc chắn điện hạ có thấy sau lưng Vương phi nương nương hay chưa.
Mà vừa mới xong, điện hạ thay Vương phi nương nương bôi thuốc, nàng lại không ở cùng, cũng không có cách nào khẳng định điện hạ có phát hiện thai ký kia hay không.
Khả năng hắn không thấy. Nhưng cũng có khả năng thể hắn nhìn thấy, mặc dù thấy lại không biết đó là ký hiệu của Tây Tần hoàng tộc.
Bách Lý Minh Hương nhíu lại lông mi, phi thường cẩn thận, khảo lượng chu toàn. Nàng cảm giác mình phải mượn thương thế của Vương phi nương nương chưa khỏi hẳn, thời điểm còn phải bôi thuốc, phải nghĩ biện pháp biết rõ chuyện này.
Dù sao, phạm vi ảnh hưởng của chuyện này rất rộng, tuyệt không phải chuyện nhỏ.
Thật ra, thân là Giao Tộc, đại gia tộc thành tâm ra sức vì Đông Tần Hoàng Tộc. Kẻ thù của Đông Tần Hoàng Tộc chính là kẻ thù của Giao Tộc. Đối mặt với sự tình như vậy, cách làm lý trí nhất chính là nàng trực tiếp báo cho Tần Vương điện hạ biết. Cho dù bị diệt khẩu, đều phải đúng sự thật mà bẩm báo. Hơn nữa, còn phải khuyên can Tần Vương điện hạ không được mềm lòng, không được để bể tình vây khốn mà làm hỏng đại nghiệp.
Nhưng Vương phi nương nương là ân nhân cứu mạng nàng. Làm sao nàng có thể lấy oán trả ân?
Nhưng trong lòng nàng, vị trí của Tần Vương điện hạ còn quan trọng hơn nhiều so với Đông Tần Hoàng Tộc. Nàng làm sao có thể nhẫn tâm để cho điện hạ rơi vào tình huống khó xử?
Nàng thật không biết nên xử lý chuyện này như thế nào. Nàng chỉ biết, ít nhất, việc đầu tiên là phải tìm hiểu rõ tình huống.
Trên thực tế, Long Phi Dạ quả thật không thấy sau lưng Hàn Vân Tịch thai ký. Thời điểm hắn bôi Dược cho nàng, tất cả sự chú ý của hắn đều ở đó hai vết thương bị nóng loét. Hắn còn không ý thức được Hàn Vân Tịch chỉ mặc một cái yếm nhỏ thì nơi nào còn tâm trí mà chú ý chuyện khác?
Hắn nghiêm túc quan sát Hàn Vân Tịch quấn cái mền, mặt đối mặt thì có thể thấy cái gì? Sau thời điểm giúp đỡ nàng bôi thuốc, lại giúp nàng băng bó vết thương. Hắn làm cẩn thận từng li từng tí, làm sao có thể nhìn xuống tới eo, lưng đây?
Tần Vương điện hạ cũng sẽ hóa thân làm chó sói. Nhưng là, trước mặt hắn là thương thế của Hàn Vân Tịch, hắn trở nên phi thường lý trí.
Bách Lý Minh Hương vừa mới nói chuyện, Long Phi Dạ đã nghe được. Hắn nhàn nhạt nói, "Lại quan sát một ngày, nếu như dược liệu không tiến triển tốt, liền mời y nữ trong cung tới."
Toàn bộ Thái Y Viện, cũng chỉ có Cố Bắc Nguyệt lọt nổi vào mắt xanh Long Phi Dạ. Mà đây là vết thương phải c.ởi quần áo kiểm tra, loại sự tình này, làm sao có thể để cho Cố Bắc Nguyệt làm, chỉ có thể để cho y nữ tới.
"Không có gì đáng ngại, bảo đảm một hai ngày nữa vết thương sẽ tốt." Trong lòng Hàn Vân Tịch biết rõ tình hình vết thương của mình.
Nàng vội vàng nói chuyển đề tài, "Điện hạ, có phải dạo này chàng bề bộn nhiều việc hay không?"
"Nàng có chuyện gì?" Long Phi Dạ hỏi.
"Thần Thiếp suy nghĩ, nếu quả thật không tìm được Ách Bà Bà, sợ là phải đến Mộc gia ở Dược Thành một chuyến." Hàn Vân Tịch một mực vẫn nhớ phải tìm hiểu thân thế của mình.
Mộc Anh Đông đối với sự tình về Tây Tần Hoàng Tộc đều không biết gì. Bây giờ, Long Phi Dạ sẽ không sợ Hàn Vân Tịch đi tìm.
Long Phi Dạ vốn phải nói sự tình mi độc, nếu chuyện này không xử lý xong, hắn không thể an lòng.
Từ trong tay áo, hắn lấy ra một bình sứ, thả trên bàn, "Chàng muốn cái gì."
Hàn Vân Tịch buồn bực, nàng không biết hắn lấy ra thứ gì. Nàng mở bình sứ ra, nhìn một cái, lập tức liền biết, "Giải dược mi độc!"
Gấu Xuyên, di thiên Hồng Liên cùng xà quả có mùi rất mạnh, chế biến thành giải dược thì nàng có thể nhận ra ngay lập tức.
"Đã nhiều ngày ta ra khỏi thành làm việc, ta nhận được tin tức Cổ Thất Sát đã có được Gấu Xuyên. Vốn định đón nàng đi cùng, chỉ sợ để lâu, sinh biến cố, liền thuận đường đi thẳng tới Quỷ cốc."
Long Phi Dạ vừa nói, một bên nâng chén trà lên uống, cố làm tùy ý, "Bản vương không phân biệt được Gấu Xuyên là thật giả, dứt khoát để cho hắn chế biến thành giải dược. Nàng nhìn một chút, xem ra không phải là hàng giả."
Thuở nhỏ, Long Phi Dạ đã sống trong hoàng tộc, trải qua bao nhiêu việc ngươi lừa, ta gạt, minh tranh, ám đấu. Đối với hắn, một lời nói dối cũng không coi vào đâu. Nhưng thời điểm phải đối mặt với nữ nhân này, hắn lại cần uống trà, để che giấu sự chột dạ.
Hàn Vân Tịch là người suy nghĩ kín đáo, nhưng vô duyên vô cớ, nàng tuyệt đối sẽ không hoài nghi Long Phi Dạ.
( 1 thê nô, 1phu nô