Quân Diệc Tà biết mình không trốn thoát khỏi đảo Ngư Châu. Bây giờ, chỉ có thể gửi hy vọng vào hoàng tộc Bắc Lịch. Dù sao, lần này hắn ra biển cũng dùng thuyền của hoàng tộc Bắc Lịch, là xin qua Bắc Lịch Hoàng Đế.
Hắn đi không trở về, Long Phi Dạ lại vận chuyển nhóm lớn Hải Ngư trở về. Bắc Lịch Hoàng Đế sẽ tự đoán được, hắn xảy ra chuyện.
Quân Diệc Tà ngồi ở hồ băng, chỉ có thể chờ đợi. Thật may, lúc trước bắt được không ít cá, nếu không, hắn sẽ chết đói.
Bất quá, mặc dù không chết đói, hắn cũng cùng liều mạng với nạn dân Thiên Ninh. Thời gian tiếp theo, chỉ có thể ăn cá dài.
Hắn ngồi hồi lâu, quả thực buồn chán, đứng dậy, đi tới hướng kẽ nứt băng tuyết.
Đảo Ngư Châu có quy củ Đảo Ngư Châu, Ngư Phu cũng không sợ hắn, cũng không có người để ý tới hắn.
Quân Diệc Tà tay không, múc nước đá lên, ngửi một cái, lại uống thêm mấy hớp. Hắn suy nghĩ, bình Dược kia Hàn Vân Tịch đổ xuống rốt cuộc là thứ gì, lại có thể phá vỡ truyền thuyết về Đại Ngư Nhãn, hấp dẫn toàn bộ cá tới.
Cuối cùng, hắn cũng uống một hớp lớn, vẫn không điều tra ra có gì bất thường.
Hắn không thể không thừa nhận, Độc Thuật của nữ nhân kia, trên hắn rất nhiều.
Quân Diệc Tà nhìn cái bóng ngược trong nước sững sờ. Trong đầu không nhịn được, hiện ra cảnh tượng Hàn Vân Tịch giơ cao cánh tay ngọc, bóng người cô độc trên mặt băng.
Một nốt Chu Sa đỏ như lửa, tựa hồ đang ở trước mắt.
Đến tận bây giờ, hắn còn chưa tin, nữ nhân kia lại vẫn là thân trong sạch. Nói cách khác, Long Phi Dạ cũng vẫn chưa hoàn toàn có được nàng.
Nghĩ điểm, Quân Diệc Tà lại mơ hồ có chút vui mừng.
( thằng cha này bệnh hoạ.n thật