Long Phi Dạ truyền đi kiếm nhắm thẳng vào Quân Diệc Tà, đây là ý muốn chiến đấu. Quân Diệc Tà mắt lạnh nhìn bằng nửa con mắt, không sợ hãi, đây là muốn nghênh chiến sao?
Hai người này, là hai trong ba vị Vương nổi danh nhất Vân Không đại lục, cũng là hai vị Vương có thế lực tương đối.
Trước khi Hàn Vân Tịch xuất hiện, đúng là thực lực tương đương. Một võ công cực cao, một cái Độc Thuật cực cao, hai người kềm chế lẫn nhau, không phân cao thấp.
Nhưng Hàn Vân Tịch, nữ nhân này xuất hiện, trực tiếp đánh vỡ cục diện thăng bằng này. Hàn Vân Tịch hiệp trợ, để cho Long Phi Dạ vốn đối với Độc thuật của Quân Diệc Tà không ít kiêng kỵ, nay lại nhiều hơn 3 phần thắng.
Cao thủ khi tỷ đấu, đừng nói 3 phần, chính là chỉ hơn nhau phân nửa phần thắng đã rất đáng sợ. Cho nên, một năm này trong mấy trận tỷ đấu, Quân Diệc Tà thua dưới kiếm Long Phi Dạ mà bỏ chạy.
Hai vị Vương giằng co, trong nội tâm Hàn Vân Tịch sôi trào mãnh liệt. Mâu quang nàng lạnh lùng như lưỡi dao, nhìn chằm chặp Quân Diệc Tà, hận không được đem tên súc sinh này thiên đao vạn quả.
Lập trường đối lập, tranh đấu là sự tình không thể bình thường hơn được. Cho dù là nam đấu nữ, nàng không ngại. Nhưng hành vi Quân Diệc Tà lại làm kẻ khác cảm thấy hắn vô liêm sỉ.
Hôm đó nếu không phải Bạch Y công tử liều chết cứu giúp, nàng cũng không cách nào tưởng tượng hậu quả.
Vốn còn nghĩ Quân Diệc Tà một người có liêm sỉ, bây giờ hoàn toàn không lọt nổi mắt xanh của nàng.
Chuyện xấu không nhắc lại. Nàng càng không muốn bởi sự tình mất mặt như vậy khóc sướt mướt trước mặt Long Phi Dạ, tố cáo rồi cần hắn chăm sóc.
Nàng chỉ biết Long Phi Dạ vừa động thủ, nàng nhất định toàn lực hiệp trợ. Đối với Quân Diệc Tà, loại súc sinh này, không cần nói nguyên tắc.
Chỉ thấy kiếm Long Phi Dạ phát ra một tiếng "Khanh"(1), kiếm rít tàn bạo. Rất nhanh, kiếm Huyễn thành ảnh, người Cũng thành ảnh, ở Vân Không hư ảo mấy cái, liền trực bức Quân Diệc Tà đi.
(Chú thích:
(1) Khanh: (Trạng thanh) Tiếng kim loại va chạm. ◎Như: khanh thương 鏗鏘 tiếng leng keng.)
Hai thuyền vẫn có chút khoảng cách, Hàn Vân Tịch hy vọng dường nào, chính mình biết võ công, có thể đi theo bên cạnh Long Phi Dạ, đáng tiếc nàng không biết.
Nhưng nàng cũng không nổi giận, nàng nhìn hết sức chăm chú. Nhìn chằm chằm Quân Diệc Tà, đề phòng hắn dùng độc, đồng thời cũng tìm cơ hội phóng độc!
"Tần Vương, đã lâu không gặp, không nói chuyện phiếm vài câu sao?" Quân Diệc Tà nhìn như cuồng ngạo, nhưng cũng hay tránh thoát.
"Ngươi không có tư cách trò chuyện với Bản vương!"
Bàn về cuồng ngạo, có ai đọ được với Long Phi Dạ? Hắn cũng không ngốc đến mức đuổi tới địch thuyền, mà là lăng không(2) đứng ở mặt biển, trường kiếm nhô lên cao chặt chém, kiếm khí bừng bừng, ép bức Quân Diệc Tà.
(Chú thích:
(2) Lăng không: Thuộc về hiện tượng khí công
Lăng: (Động) Cưỡi,(Động) Vượt qua.
Không: không khí
Hiểu là đứng trên không, đạp gió, không khí như phim kiếm hiệp nhớ.