Giờ phút này, người đàn ông bị mổ mắt đang sờ vách tường, loạng choạng đi về phía trước, hai hốc mắt trống rỗng đều là máu.
"Con mẹ nó......"
Hắn mắng, bỗng nhiên nghe được phía sau có tiếng tất tất sách sách, một con thây ma từ sau chồm tới, tình huống nghìn cân treo sợi tóc, thân hình hắn đột nhiên biến mất, sau đó xuất hiện ở một khoảng đất trống cách đó mười mét.
Hắn ra một đầu mồ hôi lạnh. May mắn dị năng hắn là thuấn đi, vừa rồi phát hiện không ổn, sẵn những người đó không chú ý nên bỏ chạy.
Có thây ma muốn công kích, hắn lại lần nữa thuấn di chạy trốn, sắc mặt trắng bệch. Nhưng hắn dần dần phát hiện ra, nơi hắn chuyển tới, chung quanh đều là thây ma.
Hắn nhìn không thấy, cho nên không biết bao nhiêu thây ma và dị chủng ở vùng phụ cận đều hướng tới chỗ hắn, mà hắn đã ở vào giữa biển thây ma.
"Cứu mạng......" Người đàn ông đã bị cào, kêu thảm thiết, giãy giụa, lại lần nữa sử dụng dị năng, cuối cùng thuấn di giữa đường, dị năng bị bao hết, tuyệt vọng mà rơi xuống từ giữa không trung.
"Ách a a!" Máu thịt trong nháy mắt bị xé nát.
......
Bên kia, Thích Miên thuận miệng hỏi: "Nút, cái chai này của em đựng cái gì?"
Nút: "Hả? Cái này sao? Cái này là chất lỏng trào y đang tiến giai ~~ thây ma siêu thích nha."
Nút bẻ miệng gà ra, nhét miệng bình nước hoa vào trong miệng gà, gà trọc bị nghẹn đến chảy nước mắt, ủy khuất chít chít mà nấc cục lên.
Thích Miên: "......"
Thích Miên không để trong lòng, Bành Lăng Tân từ siêu thị gần đó kéo ra một xe đẩy, để người đàn ông hôn mê lên xe.
Thích Miên cầm đao, một tay bế bé gái, cô bé lại không ngừng giãy giụa trong lòng ngực, thò ra hơn phân nửa người, muốn "cô giáo Hàn". Thích Miên vốn dĩ liên tục sử dụng dị năng, thân thể đã nhũn ra, cô bé lại quằn quại làm Thích Miên bị lảo đảo ngã xuống, lúc sắp rơi xuống đất thì liều mạng xoay người, làm đệm lót trên mặt đất cho cô bé.
Dây leo mềm mại bay nhanh tới quấn lấy người Thích Miên, tránh cho cô bị té ngã trên mặt đất đầy gạch đá và kim loại.
Mặt Giang Hành Chu đen thui, không trực tiếp động thủ mà dùng dây leo xách cô bé lên. Cô bé bị sắc mặt âm trầm của anh làm sợ tới mức chỉ "oa" ra một tiếng rồi ngừng khóc.
Thích Miên ngồi dậy xoa xoa cánh tay, ngược lại cười: "Chu ca, không nghĩ tới anh còn tác dụng ngăn con nít khóc."
Thấy Giang Hành Chu muốn quăng cô bé ra ngoài, Thích Miên vội vàng kêu lên: "Đừng ném, em ấy còn nhỏ như vậy thì biết cái gì, em lại không sao."
Cô bé gào lên, vội vàng ôm lấy dây leo chết không buông tay.
Ánh mắt Giang Hành Chu thật ghét bỏ.
Thích Miên: "Để em ấy xuống đi, cho em ấy đi đến chỗ cô Hàn."
Thích Miên cũng không bắt buộc, cô bé chịu quá nhiều thương tổn, ở gần người thân cận sẽ có cảm giác an toàn hơn. Bàn tay cô chống đất, muốn đứng lên, thân thể bỗng nhiên nhẹ bổng, Giang Hành Chu đã bế cô lên.
Không phải cánh tay như ôm con nít, mà khuỷu tay vòng qua đầu gối và sau lưng, cả người cô được bọc trọn trong lòng ngực anh. Theo lý, cô đã quyết định thối lui quan hệ với Giang Hành Chu trở về như bạn bè bình thường, cho nên đáng lẽ cô phải cự tuyệt tiếp xúc thân mật đến như vậy, nhưng mà không biết có phải lúc trước được ôm quá nhiều lần nên đã quen, Thích Miên chỉ giãy giụa một chút, khi tỉnh táo lại, thấy hai cánh tay mình đã thuần thục choàng lấy phía sau cổ anh.
Thích Miên: emmmm.
Giãy giụa nữa thì ngược lại như là làm ra vẻ, Thích Miên quyết định giả chết.
Cô bé ôm chặt dây leo bị đưa đến bên người Hàn Dao, ôm được một chút thì người nhũn ra, tay nhỏ buông lỏng xuống, dây leo nhanh chóng tạo thành một cái ghế nhỏ để cô bé ngồi xuống, duỗi tay là có thể đụng tới Hàn Dao.
Hàn Dao cảm kích nhìn Giang Hành Chu, anh ngay cả đầu cũng không quay lại.
Mấy người trở về đến đống gạch ban nãy là trường tiểu học, mấy người trong đoàn hỗ trợ dàn xếp mọi thứ. Thích Miên bỗng nhiên nhớ lại chỗ trường học có người còn sống: "Phạm mộc mạc – cái người dùng điện lôi kia còn sống, có thể đem đi chung sao?"
Bành Lăng Tân kinh ngạc: "Hắn ta sao còn sống?"
Bởi vì tôi vốn dĩ không muốn giết anh ta.
"Anh ta còn hữu dụng." Hơn nữa rất hữu dụng.
Thích Miên trả lời, Bành Lăng Tân xoay đi đem người trở lại.
Nút ngồi xổm bên người Lương Đống cháy đen, vô cùng hứng thú dùng tay không lột ra đám vảy chưa hoàn toàn biến mất trên người anh. Cô lột một cái, Lương Đống run rẩy một cái, Hàn Dao cũng run theo, nhưng mà hoa của Nút đã cứu Lương Đống, Hàn Dao không dám nói câu nào.
Lột một hồi, máu đen thấm ra ngoài dần dần thay thế bằng máu đỏ tươi, Nút chồng đám vảy lên, đưa toàn bộ cho con gà trọc.
Hiển nhiên hương vị vảy không ngon, gà trọc rưng rưng nuốt vào, làn da trọc mọg ra một tầng lông tơ nhỏ mịn, nó kháng nghị kêu chít chít, bị Nút đập vào đầu: "Hoa, hắn ăn, tính ra, mày ăn chính là ăn hoa."
Gà trọc phẫn nộ, mở cánh ra muốn đi mổ trán Lương Đống, Lương Đống vừa chợt mở mắt, nhìn thấy được một con gà không có lông, còn thật mập mạp muốn mổ xuống.
Tốc độ thân thể phản ứng thật nhanh so với tốc độ não suy nghĩ, anh không chút do dự bắt lấy mỏ gà.
Gà bị khóa mỏ.jpg.