Lạc Tinh đã trải qua một tháng phải gọi là sướng như tiên ở nhà Chung Niên Sơ.
Cứ như kỳ nghỉ hè năm ngoái vậy.
Sáng 8 rưỡi, cậu đúng giờ bị Chung Niên Sơ kéo cả người lẫn chăn ra khỏi giường làm bài tập hè, chiều thì bị lôi đi ôn lại bài vở.
Tối đến thì mua một túi đồ ăn vặt siêu bự rồi cùng nhau trốn trong phòng khách mát lạnh xem phim. Mà hầu như chỉ có Lạc Tinh ăn thôi, đồ ăn vặt chẳng có sức hấp dẫn gì mấy với Chung Niên Sơ. Trừ khi Lạc Tinh đút tận miệng anh.
Gần đây Lạc Tinh mê mẩn phim kinh dị, vừa sợ vừa thích xem, thường xuyên giật mình nhỏ giọng kêu rồi trùm chăn chui tọt vào lòng Chung Niên Sơ ôm tay anh lăn qua lăn lại một hồi, sau đó lại hé mắt nhìn màn hình qua khe hở dưới cánh tay Chung Niên Sơ.
Chung Niên Sơ cũng không đuổi cậu ra, rất thoải mái để cậu lăn lộn trong lòng mình.
Tin tức tố của Lạc Tinh có mùi thanh mai, Chung Niên Sơ cảm thấy như có một viên thanh mai lăn lông lốc vào ngực, chua chua ngọt ngọt.
Thỉnh thoảng vào buổi chiều tà, hai người lại mặc áo ba lỗ bóng rổ rộng thùng thình, lê dép lê đi dạo trong công viên khu nhà như hai ông cụ non.
Mỗi khi vô tình nhìn thấy sườn mặt người kia dưới ánh hoàng hôn, đều cảm thấy khoảnh khắc ấy thật đẹp.
Có lần, Lạc Tinh và Chung Niên Sơ đang đứng ở đình trong công viên xem mấy ông cụ đánh cờ tướng, mấy ông vừa thấy có người xem thì lập tức hăng máu chiến đấu, đánh cờ rầm rập vang cả một góc.
Sau một ván, Lạc Tinh khó hiểu hỏi: "Bên quân đen đang chiếm ưu thế mà, sao lại thua vậy anh?"
Chung Niên Sơ lắc đầu nói: "Bên đó vừa khai cuộc đã vội vàng đi xe tám tiến sáu, liều lĩnh quá, đáng lẽ phải bày binh bố trận rồi mới qua sông."
"Anh ơi, nếu anh đánh chắc chắn thắng luôn." Lạc Tinh rất có tự tin với anh mình.
"Ừ."
Câu nói này tuy rằng chỉ là nói nhỏ bên tai, nhưng vẫn bị ông cụ vừa thua cờ nghe thấy.
Ông vuốt râu, liếc nhìn hai người một cái, không vui nói: "Hừ, tuổi trẻ mà khẩu khí lớn ghê."
"Cháu hiểu biết không nhiều, nói bậy thôi ạ." Chung Niên Sơ hiếm khi chịu yếu thế một lần, nhưng ông cụ vẫn không chấp nhận: "Thấy cháu cũng có hứng thú với cờ, cũng biết chút ít, hay là vào chơi vài ván đi? Vừa hay có nhiều người ở đây chỉ điểm cho cháu."
Ngoài miệng thì nói vậy, nhưng trong lòng ông cụ thực ra là muốn tìm chút cảm giác thành tựu từ thằng nhóc này, bù đắp lại lòng tự trọng vừa bị tổn thương của mình.
Chung Niên Sơ vốn không muốn ứng chiến, nhưng bị Lạc Tinh hết lời khuyến khích nên đành ra tay, không tốn chút sức lực nào đã đánh bại mấy vị lão tướng thâm niên kia, khiến họ thua tan tác.
Sau đó, hai người bị đuổi đi, lần sau đi ngang qua cũng không cho đứng xem nữa.
Tháng tám là thời điểm nóng nhất trong năm ở Giang Thị, sau khi kết thúc lớp học thêm tháng bảy, mấy đứa bạn thân trong nhóm chat bắt đầu bàn nhau về chuyện cắm trại tránh nóng, muốn tranh thủ chơi một trận trước khi vào lớp 12.
Lạc Tinh gối đầu lên đùi Chung Niên Sơ, giơ điện thoại lên hỏi: "Anh ơi, anh có muốn đi không?"
Chung Niên Sơ cúi đầu nhìn đôi mắt sáng lấp lánh của Lạc Tinh, tim khẽ rung động, chợt nhớ đến ngôi sao trên núi Thất Tinh.
"Em đi thì anh đi." Chung Niên Sơ đưa tay sờ đầu cậu.
Lạc Tinh nhắn vào nhóm chat: Tôi và Chung Niên Sơ tham gia.