Trúc Mã Ngu Đần Nhà Tôi Chương 49: C49: Chương 49

[Cập nhật lúc: 14:02 10/04/2025]

Bạn đang đọc truyện tranh Trúc Mã Ngu Đần Nhà Tôi - Chương 49: C49: Chương 49 với chất lượng hình ảnh tốt nhất tại truyenfull.nl. Nếu bạn gặp sự cố khi đọc truyện vui lòng để lại bình luận bên dưới để chúng mình sửa lỗi. Các bạn cũng có thế xem nhiều bộ truyện HOT, truyện mới khác tại truyenfull.nl bằng cách truy cập vào các danh mục truyện trên thanh menu hoặc quay trở về trang chủ. Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ. Thanks!

Ngày thứ hai sau đám tang, Lộc Kim đến trường bình thường, lúc ra cửa xin mẹ Lộc chiếc băng tang.

Mẹ Lộc bảo cậu không cần đeo, bây giờ yêu cầu không nghiêm ngặt như vậy, sợ cậu bị bạn học bàn tán và vây quanh, từ đó ảnh hưởng đến tâm trạng học tập.

Nhưng Lộc Kim lại không hề bận tâm, nhất quyết phải đeo băng tang rồi mới xách cặp đi ra ngoài.

Tâm trạng của cậu sẽ không vì một chiếc băng tang nhỏ có thể mang đến phiền phức mà bị ảnh hưởng, bởi vì hiện tại không có chuyện gì có thể khiến cậu đau lòng hơn việc bà nội qua đời.

Phó Ngọc đợi ở ngã tư dưới tầng, trên tay cầm bữa sáng, đợi cậu đi đến đưa cho, Lộc Kim không nói với hắn là mình đã ăn rồi, nhận lấy rồi nói mình không ăn hết.

Phó Ngọc cúi đầu ăn bánh bao, mơ hồ nói rằng để lại cho cậu.

Lộc Kim nhìn hắn, sau đó quay người đi, "Cậu là chó à? Còn ăn đồ thừa của người khác."

Mắt Phó Ngọc sáng lên, buông bánh bao nói: "Đúng vậy, một trong ba đứa ngốc kéo xe trượt tuyết, Alaska." Sau đó thè lưỡi ra cười ha ha hai tiếng.

Lộc Kim:...

Ở trường, không có tin đồn nào có thể kéo dài đến ngày mai, chuyện bà nội Lộc Kim mất đi thì mọi người đều biết, sáng đến đây đều đến nói chuyện với cậu phần lớn là năm chữ “Nén bi thương thuận biến”.

Cũng chỉ có năm chữ này tương đối dễ nói ra, bao quát những lời vô thưởng vô phạt đó, dù sao thì không phải ai cũng có thể cảm thông sâu sắc được.

Lộc Kim không mấy ảnh hưởng, bởi vì bà nội sẽ không trở về, tăng thêm nỗi buồn thì không cần thiết.

Tiết tiếng Anh thứ tư, lúc làm bài trên lớp Lộc Kim ngẩn người, nhớ đến tờ giấy xé làm đôi, cậu lật ra sau thì không thấy trong sách, cũng vì động tác hơi lớn nên bị giáo viên nhắc nhở.

Lộc Kim rất xấu hổ, mặt hơi đỏ lên, bình tĩnh lại thì lại nhớ ra, tờ giấy chắc là cậu nhét vào túi quần.

Vừa định thở phào thì não lóe lên một tia chớp, quần áo cậu thay ra thường sẽ được giặt vào ngày hôm đó, mà mẹ Lộc giặt quần áo hai lần tiền luôn rất cẩn thận, lần nào cũng lục túi.

Vậy thì... chắc chắn tờ giấy sẽ bị phát hiện.

Chết tiệt.

Lộc Kim bực bội dậm chân, không ngờ dùng sức quá mạnh, đá vào chân ghế phía trước, âm thanh vừa to vừa vang, trong nháy mắt khiến tất cả mọi người dừng bút ngẩng đầu lên.


Lúc này Lộc Kim đang nghĩ, nếu bạn học phía trước không quay đầu lại, có lẽ mọi người sẽ không chắc chắn là cậu, nhưng không những bạn học phía trước quay đầu lại, mà bạn học hai bên cũng đồng thời quay đầu lại.

"Lộc Kim." Giáo viên lười biếng gọi tên.

"Xin lỗi, thưa thầy." Cậu đang chuẩn bị đứng dậy thì bị giáo viên ngắt lời, "Được rồi, đừng nhìn nữa, nhanh làm bài đi."

Tan học, Chu Tồn đi đến hỏi cậu có muốn cùng đi ăn cơm không, Lộc Kim gập sách lại rồi cùng cậu ta đi.

Một lát sau Phó Ngọc lên lầu tìm cậu, thấy cậu không có trong lớp, bèn cùng Tiếu Doanh đi ăn. Trên đường về, họ thấy Lộc Kim và Chu Tồn đi phía trước, Chu Tồn không ngừng nghiêng đầu nói chuyện, trông rất thân thiết.

Phó Ngọc cúi đầu nheo mắt nhìn về phía trước, Tiếu Doanh nói chuyện với hắn cũng không để ý, thuận theo tầm mắt của hắn mà cười.

Nhìn cái dáng vẻ hèn hạ đó của hắn.

Vừa định trêu chọc thì đột nhiên thấy mắt hắn lộ vẻ hung dữ, khẽ mắng một câu “Mẹ nó", anh ta ngẩng đầu lên thấy cánh tay Chu Tồn đang khoác lên vai Lộc Kim, hẳn là đang đùa giỡn.

Phó Ngọc nhìn một lúc, vẫn không thấy cậu ta buông tay, không nhịn được muốn lao lên. Tiếu Doanh nhanh tay nhanh mắt, nắm chặt lấy cổ tay hắn rồi khẽ quát: "Làm gì thế?"

"Tao muốn bẻ gãy một cánh tay của nó." Phó Ngọc vênh váo nói.

"Chậc chậc." Tiếu Doanh khinh thường nhìn hắn, "Vậy thì không bằng vặn luôn cái đầu xuống."

Phó Ngọc liếc mắt nhìn anh ta.

Tiếu Doanh buông tay, giơ cánh tay đặt lên vai hắn, cười nhạo: "Sau đó gắn lên đầu cậu, đồ đầu đất."

Nói cho hả mồm xong, tiếp theo là màn biểu diễn của hai người, Phó Ngọc vừa động tay vừa động miệng, không hề kiêng dè, những người đi đường xung quanh đều quay đầu lại, nhìn như nhìn đồ ngốc.

Lộc Kim cũng quay đầu lại nhìn, Phó Ngọc khóa cổ anh ta kéo xuống, Tiếu Doanh bẻ các ngón tay hắn, hai người đánh nhau loạn xạ, chơi rất vui vẻ.

Chu Tồn quay lại rời khỏi người họ, nhếch mép, hỏi cậu: "Hai người kia là quan hệ gì vậy?"

Lộc Kim liếc mắt một cái, "Có liên quan đến cậu à?"


Chu Tồn nhún vai, "Không liên quan."

Hai người im lặng đi, biểu cảm của Lộc Kim không thay đổi, Chu Tồn liếc sang, trong mắt lóe lên vẻ dữ tợn, cắn nhẹ đầu lưỡi, sau đó quay lại mày nhếch lên cười.

Lên lầu, Lộc Kim đi phía sau đột nhiên gọi Chu Tồn lại, nêu ra câu hỏi cậu đã suy nghĩ rất lâu: "Tờ giấy đó là cậu viết phải không?"

Cậu ta không phản ứng lâu lắm, rất nhanh lắc đầu, sau đó lại gật đầu, bình tĩnh nói: "Là tôi xé."

"Được." Lộc Kim hiểu ý gật đầu, biểu cảm nửa cười nửa không, nhìn cậu ta,"Từ hôm nay trở đi, chúng ta không cần cùng nhau ăn cơm nữa."

"..." Chu Tồn mặt đen, "Chẳng lẽ cậu..."

Lộc Kim nhấc chân bước lên bậc thang, vượt qua cậu ta, lạnh lùng buông một câu: "Không liên quan đến cậu."

Lộc Kim nhận ra nét chữ của Tiểu B, không phải người nọ, cậu nghi ngờ Chu Tồn đã không nói thật, bèn lợi dụng chức lớp trưởng lấy vở bài tập của cậu ta đến so sánh, cũng không phải cậu ta.

Lần này không có thông tin hữu ích, Lộc Kim chỉ có thể chờ kẻ đứng sau xuất hiện, cầu nguyện trước đó đừng xảy ra chuyện gì.

Buổi tối tan học, Phó Ngọc hẹn Lộc Kim ở ngã tư ngày mai gặp, Lộc Kim đột nhiên dừng lại quay người hỏi hắn: "Cậu định đi đâu?"

Phó Ngọc nói: "Về nhà chứ đâu."

Lộc Kim cau mày: "Cậu chắc chứ?"

Phó Ngọc cười thoải mái, "Đó là nhà tôi mà."

Nói xong hắn quay người giơ tay vẫy hai cái, miệng khẽ hát rồi từ từ đi xa, Lộc Kim nhìn theo bóng hắn một lúc, sau đó quay người, đi được vài bước đột nhiên nhớ ra một chuyện, hắn về nhà ăn gì.

Ăn cơm xong quả nhiên mẹ Lộc bảo cậu đi đưa cơm và thuốc cho Phó Ngọc, thấy phiền mới nói một câu "Gọi điện cho cậu ấykhông phải là được rồi sao", bị mẹ Lộc mắng lại "Con muốn phát triển theo chiều ngang thì đừng đi".

Lộc Kim chịu sao nổi sự kích thích này, lén sờ bụng mình, vội vàng bò dậy từ trên ghế sofa, nhận lấy đồ rồi không chút do dự xông ra khỏi cửa.


Thậm chí còn không nghe lời mẹ Lộc dặn "Mặc thêm áo vào".

Truyện mới