Tôi Làm Trà Xanh Cho Anh Xem! Chương 49: Đủ chưa

[Cập nhật lúc: 23:35 03/04/2025]

Bạn đang đọc truyện tranh Tôi Làm Trà Xanh Cho Anh Xem! - Chương 49: Đủ chưa với chất lượng hình ảnh tốt nhất tại truyenfull.nl. Nếu bạn gặp sự cố khi đọc truyện vui lòng để lại bình luận bên dưới để chúng mình sửa lỗi. Các bạn cũng có thế xem nhiều bộ truyện HOT, truyện mới khác tại truyenfull.nl bằng cách truy cập vào các danh mục truyện trên thanh menu hoặc quay trở về trang chủ. Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ. Thanks!

Cắt rồi.

Cắt thành giấy vụn rồi.

Ném vào trong máy cắt giấy, cắt thành giấy vụn rồi.

Được thôi...

Khương Hựu lại đung đưa chân hai cái, mặc dù hắn có chút muốn mượn đề tài này tiếp tục phát huy, nhưng sau khi biết đơn xin ly hôn bị cắt thành giấy vụn... hắn còn vui hơn.

Đối với Khương Hựu bây giờ mà nói, so với ly hôn trở thành người lạ, hắn càng muốn nhìn thấy Bùi Minh Tiêu nhiều hơn một chút.

Trời má --- Ngay sau đó, Khương Hựu ý thức được một chuyện đáng sợ.

Không thấy đối phương nói gì, Bùi Minh Tiêu lên tiếng, "Ngày mai mấy giờ em về, anh kêu người đi đón. Hay muốn ở bên đó chơi thêm mấy ngày?"

Khương Hựu kêu lên, "Em, em không về được!"

Bùi Minh Tiêu: "Huh?"

Khương Hựu hận không thể bóp ch.ết mình của mấy tiếng trước đi gọi điện cho James, "Em nhận lời James tham gia một show thực tế của công ty ảnh rồi, tư liệu cũng đưa hết rồi, ngày mốt sẽ chính thức bấm máy!"

Lúc nói chuyện, nam sinh có vẻ chôn mặt vào gối, giọng bị ồm ồm nghe thấy sự ảo não rất rõ ràng.

Bùi Minh Tiêu dở khóc dở cười, "Vậy ý của em là?"

"Đã nhận lời người ta rồi không thể đổi ý được." Khương Hựu càng rầu rĩ hơn, "Em ở lại quay cho xong vậy, với lại chắc mấy bữa nữa là bị loại rồi."

Thân là người làm kinh doanh, Bùi Minh Tiêu cũng là người trọng chữ tín. Với lại hắn tôn trọng sự lựa chọn của Khương Hựu, Khương Hựu muốn ở lại, hắn tuyệt đối sẽ không cưỡng ép gọi người về.

Hơn một tháng thôi, chắc hẳn là sẽ qua rất mau... đi.

Bùi Minh Tiêu "Ừ" một tiếng, nói sang chuyện khác, "Ăn cơm chưa?"

Khương Hựu lúc này mới cảm thấy bụng đói cồn cào khó chịu, "Vẫn chưa."

"Ra ngoài ăn gì đi."

Khương Hựu lười ra ngoài, nhưng đói quá không thể chờ nổi shipper mang đồ ăn tới, không thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ bò dậy.

Không lâu lắm, Bùi Minh Tiêu nghe thấy đầu dây bên kia vang lên một tiếng chửi thề.

Hắn liền hỏi, "Có chuyện gì?"

Giọng nói của Khương Hựu vô cùng khiếp sợ nói, "Trời ơi, mì gói của khách sạn này tới 25 đồng lận!"

Bùi Minh Tiêu nói, "Đừng ăn mì gói, không có dinh dưỡng."

Cái chỗ quan trọng không phải là mì gói có dinh dưỡng hay không! Khương Hựu cảm giác mình sắp nứt ra rồi, "Bởi vì quay show nên em xin nghỉ làm, hai tháng kế tiếp chỉ có tiền lương cứng. Một tháng ba ngàn, mì gói 25 đồng quá mắc đó!"

Bùi Minh Tiêu định nói "dùng thẻ của anh" nhưng ngay sau đó nhớ ra, vì để biểu đạt quyết tâm "tay trắng ra đi", nam sinh đã bỏ lại cái thẻ phụ của hắn ở nhà rồi.

"Được." Bùi Minh Tiêu nói, "Anh biết rồi."

Thời gian không còn sớm, mặc dù mì gói mắc muốn chết, sau khi kết thúc cuộc gọi, Khương Hựu vẫn chịu đựng mở một ly mì ra.

Thật ra hắn có tích góp được mấy triệu, số tiền lãi trong sổ ngân hàng vô cùng khả quan, nhưng từ khi đi làm biết kiếm tiền cực khổ như thế nào, nhìn thấy cái giá cắt cổ này, phản ứng đầu tiên là tức giận.

"Thật là quá đáng..." Hắn hùng hùng hổ hổ giải quyết ly mì, hơn nữa để không lãng phí, hắn húp sạch nước mì, không chừa lại một giọt.

Thức ăn quả nhiên là thứ an ủi tốt nhất, ăn xong dạ dày không còn khó chịu nữa, đầu cũng không đau, ngoại trừ hơi mệt ra thì cả người như tỏa hào quang.

Bản thân không có chuyện gì làm, hắn liền suy nghĩ tới người khác, ngồi dựa vào đầu giường, mở cái app của hộp đựng thuốc lên.

Không hề ngạc nhiên, họ Bùi nào đó rất khó cho uống thuốc lại bỏ quên giờ nhắc nhở, căn bản không mở hộp thuốc ra, Khương Hựu nhấn nút rung.

App không phản ứng.

Khương Hựu lại nhấn thêm một lần.

App vẫn không có phản ứng.

... Được lắm, không có tôi ở bên cạnh, anh giả chết đúng không? Khương Hựu giơ ngón tay, nhấn cái nút giữ thật lâu, định làm cho hộp thuốc rung điên cuồng ---

Lúc này ngoài cửa vang lên tiếng chuông, hắn không thể làm gì khác hơn là tạm ném điện thoại qua một bên, xỏ giày đi ra ngoài cửa, "Ai đấy?"

"Ngài gọi phục vụ ạ."

Khương Hựu nghi ngờ, "Có phải tìm nhầm phòng không, tôi không có gọi phục ---"

Từ "vụ" còn chưa phát ra khỏi miệng, hắn đã bị hai chiếc xe đẩy để đầy đồ ăn cùng năm nhân viên phục vụ làm choáng váng.

"Xin chào Khương tiên sinh, đây là bữa ăn tối kiểu Pháp và rượu vang ngài đã đặt. Rượu đã ủ tốt rồi ạ, có thể thưởng thức bất kì lúc nào."

"Xin chào Khương tiên sinh, tôi là nhân viên spa của khách sạn, bây giờ tôi cần vào phòng tắm của ngài chuẩn bị chút đồ, chờ ngài ăn tối xong có thể vào tiến hành liệu pháp giảm stress."

"Xin chào Khương tiên sinh, xin đưa quần áo bẩn và giày của ngài cho tôi, chúng tôi sẽ giặt sạch sẽ và bảo dưỡng, đồ da hàng hiệu cũng được ạ."

"Đúng rồi Khương tiên sinh, phòng deluxe có view nhìn ra sông trên tầng chót đã chuẩn bị xong rồi. Ngài muốn ở đây hay lên tầng ạ?"

Khương Hựu: "..."

Quay show thôi mà, đâu cần làm lố vậy, Khương Hựu im lặng mắng hai câu, sau đó cong môi thu dọn đồ đạc, đưa một nhóm nhân viên lên tầng chót.

Đáng tiếc bạn học Trà Bưởi là một người có nguyên tắc, đứng trước cửa sổ thưởng thức phong cảnh một hồi, nếm thử chai rượu ngon, lần nữa mở weixin lên.

Trà Bưởi: Đừng tưởng là hối lộ em thì không cần uống thuốc

Truyện mới