Sau khi làm thẻ ăn xong xuôi, ba người đi dạo quanh trường mua một một số vật dụng sinh hoạt.
Lúc quay về thì mặt mày Vu Hải Lãng đã đen xì, tay cậu ta xách theo cái chậu rửa mặt, luôn cảm thấy rất mất mặt: “Tôi luôn cảm thấy một người đàn ông to cao mà xách theo cái đồ này thiệt mất hết hình tượng mà! Mới vừa nhập học đã xách cái chậu rửa mặt chạy khắp nơi ảnh hưởng đến hình ảnh của tôi quá đi mất!”
Tiết Diệc Sâm lườm một cái rồi nhận lấy chậu từ trong tay cậu ta, xếp chồng vào cái của mình rồi cầm luôn, sau đó đem một túi giấy cuộn mình mua đưa cho cậu ta: “Cái này mà cầm tận 2 túi ngầu lắm đấy.”
“Cầm nhiều giấy vệ sinh vậy ngầu chỗ nào?” Vu Hải Lang tỏ vẻ khó hiểu.
“Ông đoán xem?” Cậu vừa dứt lời thì nhìn thoáng qua chỗ kia của Vu Hải Lang.
Vu Hải Lang chợt nhận ra ngay lập tức, dùng vẻ mặt hoảng sợ nhìn Tiết Diệc Sâm: “Trước giờ ông toàn vờ ngây thơ trong sáng với tôi đúng không? Thì ra ông lại đen tối như vậy! Đúng là…”
Mạnh Hải không để ý đến ánh mắt của hai người nên không hiểu hàm nghĩa trong đó, bày ra vẻ mặt hoang mang nhìn hai người bọn họ.
Lúc về đến ký túc xá, bạn cùng phòng gần như đã đến đủ hết, bấy giờ họ đang tán gẫu với nhau, nhìn thấy bọn họ đi vào thì chào hỏi một tiếng. Tiết Diệc Sâm đáp lại, thấy mấy người đó đang ngồi trên giường mình, cân nhắc một hồi cũng không nói gì mà chỉ thu dọn đồ đạc.
Trưa đến, toàn bộ người trong phòng cùng nhau đi ăn một bữa cơm, coi như làm quen với nhau, nhưng mà cậu nhanh chóng nhận ra bọn họ không thể nhập bọn với nhau.
Tiết Diệc Sâm khá thân với Mạnh Hải, Vu Hải Lang cũng sẵn sàng đi theo hai người bọn họ, chỉ có ba người họ mới hòa nhập được với nhau.
Cái người tên Tống Triết kia còn chẳng nói chuyện với ai, đã vậy còn rất kén ăn, còn chê ỏng chê eo đồ ăn trong căng tin khiến cho những người khác thấy ngại ngùng lắm, cậu ta cũng không thèm để ý, tỏ vẻ bản thân mình không quen ăn những món này, bản thân mình sang chảnh hơn so với cả đám.
Cậu ta muốn ám chỉ mấy món cậu ta hay ăn toàn là cao lương mỹ vị, đồ ăn trong căng tin khó mà nuốt trôi, hoàn toàn không muốn cho vào miệng. Nhưng mà Mạnh Hải không hiểu, còn ngốc nghếch mà chêm một câu: “Cũng bình thường thôi mà, chị dâu của tôi là người phương nam nên cũng không quen đồ ăn ở đây của chúng ta.”
Tống Triết cạn cmn lời.
Ba người còn lại đã tán gẫu với nhau trong phòng trước đó nên tự nhiên ghép thành một nhóm nhỏ.
Buổi chiều đến phòng học, bọn họ ngồi bừa đâu đó.
Hai người Vu Hải Lang và Tiết Diệc Sâm ngồi chung với nhau, chọn chỗ ngồi sát bên cửa sổ không trước không sau. Vóc dáng của Mạnh Hải thấp hơn một chút nên ngồi đằng trước hai người họ, cậu ta vẫn luôn nghiêng người nói chuyện phiếm với bọn họ cho đến khi lớp học gần như kín chỗ, bên cạnh cậu ta vẫn chưa có ai ngồi cùng. KHÔ