Nghe Phương Bình nói như vậy, Phương Viên cảm thấy kỳ quái nói: "Anh kiếm tiền rồi?"
"Ừm."
"Kiếm được bao nhiêu?"
"Cái này em đừng hỏi. Em chỉ cần biết hiện tại anh không thiếu tiền là được rồi."
"Anh làm sao kiếm tiền? Anh làm công đi rồi?"
"Không."
"Vậy anh..."
Đột nhiên, Phương Viên bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, giương nanh múa vuốt muốn tìm Phương Bình đánh nhau một trận.
"Phương Bình, anh quá đáng ghét rồi!"
"Chắc chắn anh đã đi tìm Vương Kim Dương xin chữ ký, sau đó bán chữ ký của anh ấy có đúng hay không?"
"Đây là chủ ý em nghĩ ra mà. Hèn chi hôm qua anh không cho em nói chuyện với anh Vương Kim Dương, hóa ra là anh có ý cướp chủ ý của em!"
"Đồ xấu xa!"
"Đánh cắp thành quả lao động của em!"
"..."
Phương Viên tức điên, uổng công cô bé sáng nay còn cảm động muốn rơi nước mắt, anh trai mình thế mà lại cho mình 100 đồng tiền ăn vặt kếch sù như vậy.
Hóa ra là sử dụng ý tưởng của cô để kiếm tiền!
Phương Bình đen mặt, con bé này, năng lực phân tích và suy đoán thật là mạnh mẽ.
Nhưng hiện tại cậu cũng không muốn phủ nhận, con bé đã nghĩ như vậy, thôi cứ để nó nghĩ vậy đi.
Dù sao lần này kiếm được tiền quả thực cũng có liên quan đến Vương Kim Dương.
Phương Bình không phủ nhận, Phương Viên đương nhiên cho rằng mình đoán đúng, mặt mày ảo não nói: "Thành thật khai báo đi anh rốt cuộc đã bán được bao nhiêu tiền?"
"Không nhiều."
"1000?" Phương Viên thử dò xét nói.
"Ha ha!"
"2000?". Được copy