Tỏ Tình Xong, Tôi Lộ Thân Phận Chương 13

[Cập nhật lúc: 05:52 02/04/2025]

Bạn đang đọc truyện tranh Tỏ Tình Xong, Tôi Lộ Thân Phận - Chương 13 với chất lượng hình ảnh tốt nhất tại truyenfull.nl. Nếu bạn gặp sự cố khi đọc truyện vui lòng để lại bình luận bên dưới để chúng mình sửa lỗi. Các bạn cũng có thế xem nhiều bộ truyện HOT, truyện mới khác tại truyenfull.nl bằng cách truy cập vào các danh mục truyện trên thanh menu hoặc quay trở về trang chủ. Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ. Thanks!

TỎ TÌNH XONG, TÔI LỘ THÂN PHẬN - CHƯƠNG 13

Tác giả: Kiến Kình Lạc

Edit: Alex

_____________

Mặt tiền của quán ăn này không lớn, hoàn cảnh sạch sẽ, nhưng chung quanh là các trung tâm thương mại san sát, đằng sau còn có một con phố ăn uống, thế nên quán ăn này hơi khó tìm. Người tìm ra được quán ăn rất ngon, không có món nào dở tệ như thế này giữa hàng loạt những quán khác cũng rất lợi hại.

Trong lòng Đỗ Khê Nhiễm âm thầm cho “Ông Cụ Dưới Tán Cây” một like, đồng thời cũng quyết tâm nhín thời gian đi thử những quán khác mà đối phương đã giới thiệu. Nếu có thêm nhiều món ngon để chia sẻ nữa thì hay quá.

Ăn được đồ ngon sẽ khiến tâm trạng người ta tốt lên. Đỗ Khê Nhiễm thử qua một loạt các món ăn, nêm nếm vừa miệng, không mặn không nhạt, thích hợp cho những người với đủ loại khẩu vị nhấm nháp.


“Sao em không ăn?” Đỗ Khê Nhiễm ăn giữa chừng mới phát hiện Diệp Nam Nịnh ăn rất chậm, lâu lâu mới gắp một đũa, “Không thích ăn mấy món này à?”

Diệp Nam Nịnh chậm rãi nói: “Dạ thích.”

Đỗ Khê Nhiễm: “Vậy chính là đã ăn rồi, còn gạt chị nói chưa ăn?”

Sợ bị đuổi đi, Diệp Nam Nịnh lắc đầu nguầy nguậy: “Không... không có.”

Đỗ Khê Nhiễm vỡ lẽ: “Hay đang giảm cân?”

Lí do nghe khá ổn, Diệp Nam Nịnh gật gật đầu.

“Không được giảm nữa, ăn nhiều một chút.” Đỗ Khê Nhiễm gắp cho cô nàng mấy lát thịt bò, “Mau ăn đi.”

Tâm trạng Diệp Nam Nịnh vô cùng phức tạp. Cô hạnh phúc đưa thịt bò vào miệng, lại xoa xoa bụng, thầm mặc niệm trong lòng: Cố lên, cố thêm một chén cơm nữa là được rồi. Đây chính là đồ ăn mà đích thân Đỗ tổng gắp cho mày, ăn nhiều thì cùng lắm là no chết thôi, còn không ăn thì chắc chắn sẽ hối hận chết. Mày ráng lên cho tao.


Trong bữa ăn, Đỗ Khê Nhiễm lại nhận được hai cuộc gọi, một cuộc công việc, một cuộc là chuyện cá nhân. Vì sao lại nói là chuyện cá nhân? Bởi vì vừa bắt máy lên, Diệp Nam Nịnh đã nghe thấy đầu bên kia vang một giọng nói nữ tính hoạt bát, thân thiết gọi một tiếng “Nhiễm Nhiễm”.

Đỗ Khê Nhiễm cầm điện thoại, bước sang một bên nghe. Chỉ còn lại Diệp Nam Nịnh nhìn bông hoa hồng trôi nổi trong ly trà bát bảo mà thất thần.

-- Nhiễm Nhiễm.

Xưng hô thân mật quá, là điện thoại của ai nhỉ? Bạn bình thường, hay là bạn gái?

Khoan đã, đâu phải ai cũng thích con gái như cô. Có thể Đỗ tổng không thích thì sao!?

... Vậy chẳng phải còn thảm hơn ư?

Diệp Nam Nịnh ngẫm nghĩ rồi lâm vào tự kỷ.

“Ngại quá, để em đợi lâu.” Đỗ Khê Nhiễm kết thúc cuộc nói chuyện, trở lại bàn thì thấy Diệp Nam Nịnh đang ngồi im lìm, đầu gục xuống, hệt một bông hoa hướng dương héo úa, không chút sức sống.


Cô đặt điện thoại lên bàn, thuận miệng nhắc qua: “Điện thoại của một người bạn của chị, tìm chị hỏi chuyện cổ phiếu.”

Diệp Nam Nịnh ngẩng phắt dậy, ngập ngừng hỏi: “Bạn trai?”

Đỗ Khê Nhiễm lắc đầu, chậm rãi uống trà: “Bạn gái.”

Bạn gái?!

Diệp Nam Nịnh mắt chữ O mồm chữ A nhìn Đỗ Khê Nhiễm, nhất thời không biết nên vui vì chị cũng thích con gái hay nên đau lòng vì hoa đã có chậu.

Thấy gương mặt bình thường không có cảm xúc gì của cô nàng giờ lại xuất hiện vết nứt, Đỗ Khê Nhiễm không khỏi nở nụ cười: “Em nghĩ lung tung cái gì thế? Chị nói là bạn con gái.”

“À...” Tâm trạng Diệp Nam Nịnh lúc này hệt như đang ngồi tàu lượn siêu tốc, lúc cao lúc thấp, chết đi sống lại. Cô bưng ly trà lên, nhấp từng ngụm nhỏ.

Đỗ Khê Nhiễm cũng đã no lưng lửng, nhàn nhã ngước mắt lên, thấy khi cúi đầu uống trà thì nét mặt cô nàng đối diện trở nên nhu hòa hơn rất nhiều. Đôi mi dài như có thể khơi lên một tầng sóng gợn trên mặt nước trong ly.
Đẹp thật đấy.

Cho dù là Đỗ Khê Nhiễm, người được khen suốt từ bé đến lớn, cũng không nhịn được phải cảm thán như thế.

Diệp Nam Nịnh vừa ngẩng lên đã gặp ngay ánh mắt tĩnh lặng mà sâu thẳm của Đỗ Khê Nhiễm.

Ánh đèn màu vàng cam trên đỉnh đầu phủ lên người chị như một tầng hào quang mềm mại. Đỗ Khê Nhiễm một tay chống mặt, nhìn chăm chú vào cô mà không hề chớp mắt, tựa hồ chị cũng không biết cảnh tượng ấy có thể khơi lên sóng gió mãnh liệt thế nào trong lòng cô.

Tay Diệp Nam Nịnh khẽ run, nước trà sái ra bên ngoài.

“Không sao chứ? Có bị phỏng không?” Đỗ Khê Nhiễm vội đưa khăn giấy qua, “Sao bất cẩn thế?”

“Không sao.” Diệp Nam Nịnh lau lau quần áo, ra mòi bình tĩnh mà nhìn đối phương.

“Ba mẹ em chắc là đẹp lắm.” Đỗ Khê Nhiễm lại nhịn không được mà cảm thán.
Diệp Nam Nịnh sửng sốt: “Sao lại nói vậy?”

“Em đẹp như thế mà. Gen tốt ghê ấy.” Đỗ Khê Nhiễm cười nói.

Diệp Nam Nịnh im lặng, vùi đầu tiếp tục uống trà.

“Em uống nửa phút rồi đấy, không phát hiện nước bên trong đã sái ra ngoài hết rồi à?” Đỗ Khê Nhiễm hỏi.

Diệp Nam Nịnh: “...” Thiệt sự là bít hết không chừa lại cho người ta một đường lui nào luôn.

“Ăn no chưa?” Đỗ Khê Nhiễm cười hỏi.

Diệp Nam Nịnh gật gật đầu.

“Vậy đi thôi.” Đỗ Khê Nhiễm xách túi, bước ra quầy tính tiền trước một bước.

Diệp Nam Nịnh đứng cách đó không xa, lén chụp một tấm hình góc nghiêng của chị, gửi vào album “Ánh sáng*” rồi thỏa mãn cất điện thoại. Sau đó, thấy Đỗ Khê Nhiễm vẫy tay với mình, cô hạnh phúc đến đầu óc quay quay, bước chân loạng choạng đi qua.

*Sao nhớ tên album trước đó là Mặt trời

Truyện mới