Hàn Diệp buông lỏng nắm tay đã siết chặt hồi lâu, bị lời nói điên khùng của Thích Thời Tự làm cho dở khóc dở cười.
Anh suy nghĩ rất nhiều, muốn lao ra khỏi cửa, bởi vì Thích Thời Tự thật sự đã lừa dối anh, nhưng sau khi anh nghe thấy những lời sau cùng của Thích Thời Tự xuyên qua lớp chăn, rõ ràng là nghẹn ngào khổ sở đến đòi mạng, cho dù có tàn nhẫn ác độc đến mức nào thì anh cũng không thể rời đi được.
Hàn Diệp thở dài, quai hàm vì khó chịu mà càng sắc bén hơn, cả người lộ ra vẻ anh tuấn suy nhược, anh từng nói anh sẽ tin hắn.
Đến gần giường bệnh của Thích Thời Tự, Thích Thời Tự đang cuộn người lại thành một quả bóng, ôm vào quả thật rất vừa vặn, vì vậy anh cách một lớp chăn, ôm lấy cậu bé hèn mọn đáng thương này vào ngực.
Mùi thuốc trong phòng bệnh rất nồng, nhưng không biết vì sao trên chăn lại tràn ngập mùi hương của Thích Thời Tự, khiến anh ngửi đến mức yên lòng.
Đúng vậy, Thích Thời Tự nói không sai, đáp án đã sớm được cân nhắc ngay tại trong đầu anh, anh hùng hổ dọa người là để làm gì chứ? Không phải là muốn Thích Thời Tự chối bỏ sao? Để cho lương tâm của mình đỡ cắn rứt hơn một chút?
Nếu người đó thật sự là Thích Thời Tự, nếu thật sự là hắn...
Vậy thì tình yêu anh dành cho Thôi Húc có phải là thật hay không?
Trong khoảnh khắc Hàn Diệp ôm lấy hắn, cả người Thích Thời Tự run lên, hắn cho rằng Hàn Diệp đã sớm rời đi rồi mới đúng, tại sao lại còn ôm lấy hắn? Anh không nên giận hắn vì hắn đã lừa gạt anh hay sao? Anh không nên cảm thấy Thích Thời Tự là một tên tiểu nhân hèn hạ vô sỉ sao? Anh không nên phỉ nhổ hắn vì đã dây dưa không rõ với nhà họ Thôi, nóng lòng muốn thoát khỏi cái bóng của Thôi Húc sao?
Tại sao anh lại ôm lấy hắn, nhưng lại không yêu hắn.
Hàn Diệp cảm nhận được thân thể của người trong ngực mình cứng ngắc, muốn nói gì đó để an ủi nhưng lại cảm thấy bản thân không có tư cách gì.
Đúng vậy, anh có tư cách gì để lên tiếng khi đã chuẩn bị tông cửa lao ra ngoài? Huống chi hai người họ lúc nào lại có những thời khắc ôn tình như vậy?
Tiểu Thất, đừng giấu giếm hay lừa gạt tôi nữa, nói sự thật cho tôi biết được không?
Hàn Diệp siết chặt tay quanh chăn, như thể anh không muốn mất đi dáng vẻ này, Thích Thời Tự hơi vùng vẫy, sự bất bình cả người không thể che giấu trong cái ôm dịu dàng của Hàn Diệp, hắn muốn nói, có rất nhiều lần hắn muốn nói cho Hàn Diệp biết hắn thích anh đến mức nào, thích đến mức mười mấy năm nay chỉ làm một cái bóng của một người, chỉ cần anh vẫy tay, hắn liền cam tâm tình nguyện vứt bỏ hết thảy những thứ mà hắn đã đánh trả bằng mạng sống của mình, tiếp tục, không làm chính mình nữa.
Hàng lông mi của Thích Thời Tự run lên, giống như một cơn gió thoảng qua khi tuyết sắp tan vào mùa xuân, nhưng mà, Hàn Diệp, anh phải biết, có đôi khi lòng tự trọng của con người rất kỳ quái, em có thể vứt bỏ lễ nghĩa liêm sỉ, trở thành một người nhỏ nhặt hèn mọn không đáng kể đó trong miệng của người khác, đê tiện nịnh hót để lấy lòng, nhưng sẽ không muốn kể lể cho anh nghe bản thân em đã trải qua những gì, dùng lấy sự thương hại của mọi người khiến anh thương tiếc em, bởi vì cho dù có thương tiếc nhiều hơn đi chăng nữa, cuối cùng nó cũng không phải là yêu.
Thích Thời Tự không lên tiếng đáp lại, chỉ ngoan ngoãn co rúc ở trong chăn, cách một lớp chăn, hắn nghe thấy nhịp tim đập của Hàn Diệp gần trong gang tấc, cảm nhận được sự sợ hãi và an lòng trước nay chưa từng có.
Vì vậy hắn nghiêng đầu, thuận lợi nghe tiếng tim đập đó trở nên rõ ràng hơn.
Hàn Diệp, anh nói sẽ tin tưởng em.
Anh là điều em quan tâm hàng vạn lần.
Thích Thời Tự cố gắng hết sức để kìm nén sự bất an trong lòng, thời gian thực sự trùng hợp, âm mưu ở ngay phía trước, hắn thấy được, nhưng lúc này đây hắn vẫn muốn không ngó ngàng gì tới nó.
A Diệp, anh sẽ tin em sao?
Không phải tôi không phân rõ thực tế, chẳng qua là nếu như cậu tự mình nói ra, tôi nghĩ tôi có thể giảm bớt được những cảm giác tội lỗi kia một chút, Tiểu Thất, lần này cậu có nguyện ý giúp tôi không? Âm thanh của Hàn Diệp rất thấp, không giống như đang trả lời câu hỏi của hắn, mà ngược lại giống như đang lẩm bẩm một mình.
Hàn Diệp nới lỏng ràng buộc trên tay, nhưng vẫn không thả Thích Thời Tự ra, anh cảm thấy người trong vòng tay mình vô thức khom người trong tư thế không an toàn, anh hơi thả ra một chút, đủ để có được không khí, rồi vẫn ôm Thích Thời Tự vào ngực như cũ.
Câu chuyện đó rất dài.
Là một câu chuyện đã được tính toán mười một năm về trước, cũng là câu chuyện của em.
Hàn Diệp, đây là quá khứ của em, anh thật sự muốn nghe sao?
Kể lại quá khứ không khó như trong tưởng tượng, Thích Thời Tự tóm tắt lại sự dây dưa của hai gia đình và che giấu câu chuyện về cái bóng.
Hắn nói, người nhà họ Thôi không muốn để Thôi Húc hiến tủy cho Hàn Diệp, thế nên bọn họ bắt đầu tìm kiếm một đứa trẻ có tủy thích hợp trong cô nhi viện, hắn xấp xỉ tuổi tác Hàn Diệp, cũng trùng hợp bị chọn trúng, sau đó được người nhà họ Thôi nhận làm con nuôi, đến năm mười tám tuổi thì dùng kế linh miêu tráo thái tử.
Hắn nói mình là một người bình thường, nếu nhà họ Thôi đã hứa hẹn về một cuộc sống như vậy nhiều năm về sau, việc hiến tủy cũng không ảnh hưởng gì đến hắn, vậy tại sao lại không làm?
Hắn nói người mà Hàn Diệp nhìn thấy ngày đó đúng thật là hắn, hắn cũng rất xấu hổ, vừa mới làm phẫu thuật xong cũng không phải có tâm cơ cứng rắn muốn góp mặt xuất hiện trước mặt anh.
Hắn nói rằng Thôi Húc cũng không biết toàn bộ sự việc, dù sao một người như Thôi Húc quả thật không làm được một chuyện bỉ ổi như vậy.
Càng nói, cảm giác của Thích Thời Tự càng nhẹ đi, nhưng suy nghĩ lại trở nên rõ ràng.
Rất tốt, hắn diễn tả rất tốt.
Nhưng mà, Thích Thời Tự, Giọng nói của Hàn Diệp nghẹn ngào.
Thích Thời Tự hốt hoảng, muốn cựa mình ra khỏi vòng tay của Hàn Diệp, muốn dỗ dành anh, muốn nói anh đừng đau khổ, nhưng rốt cuộc Hàn Diệp đau khổ là vì cái gì chứ?
Hàn Diệp phớt lờ sự vùng vẫy bất lực của Thích Thời Tự, rơi nước mắt ôm người càng chặt hơn.
Không phải như vậy.
Rõ ràng không phải như vậy.
Rốt cuộc em muốn tự ủy khuất mình đến mức nào, em hô hào nói muốn tôi tin tưởng em, nhưng em đã từng tin tưởng tôi chưa?
Khi đó Hàn Diệp vẫn chưa biết tình cảm mình dành cho đối phương, chỉ cảm thấy ba năm chung sống, Thích Thời Tự chưa bao giờ đau khổ như cái cách mà hắn miêu tả. Anh che chở cho Thích Thời Tự trước mặt người ngoài đã thành thói quen, mà cái thói quen này, bất kể là hiệu ứng phái sinh của Thôi Húc, hay là chuyện nhỏ vụn vặt giữa anh và Thích Thời Tự, tóm lại nó đã hình thành một phản ứng sinh lý khắc sâu vào da thịt, anh không thể chịu đựng được khi Thích Thời Tự nói về bản thân mình như vậy.
Em miêu tả mình là kẻ trục lợi, còn thuận tiện để lại một Thôi Húc trong sạch. Thích Thời Tự, tôi không phải kẻ ngu.
Không có ai sẽ vùi mình vào trong vũng bùn khi đang thuật lại một sự thật chân chính.
Tôi biết anh ấy không phải người như vậy, nhưng tôi cũng biết em không phải người như thế.
Hàn Diệp nói rõ từng chữ từng câu.
Sau một trận ồn ào, tâm trí anh cuối cùng cũng tự giải thoát khỏi dây leo của quá khứ, trở nên nhạy bén hơn.
Mạch chuyện của sự việc có thể nhìn thấy rõ ràng, mà những câu hỏi của anh thực sự không có lý do.
Thích Thời Tự nghe thấy lời nói của Hàn Diệp, rõ ràng là những từ ngữ dễ hiểu nhất, nhưng hắn lại cảm thấy rằng mỗi từ mỗi chữ đều giống như một lời hứa.
Tôi có thể tra.
Hàn Diệp thẳng người dậy, vốn định lau nước mắt đi, nhìn thấy Thích Thời Tự đang ló đầu ra khỏi chăn, tỉnh tỉnh mê mê như thể đang bối rối, giọng điệu vốn dĩ kiên định ban đầu cũng trở nên dịu dàng và từ tốn hơn. Xin ủng hộ chúng tôi tại _ tr