Ngón cái Phó Hằng vuốt v3 cằm tôi, hơi mệt mỏi nói: "Lang Lang, đây là quyết tâm của anh, em phải tin tưởng anh.”
Tôi gạt tay hắn ra, đi về phía trước hai bước bỗng nhiên nói: "Ai mà biết được, thành phố này nhỏ như vậy, nếu có ý định tìm tới cửa thì không ai trốn thoát được."
“Em không tin anh? Lang Lang, anh... Quên đi, lâu ngày mới thấy lòng người.”
Tôi ngồi xổm xuống, nhặt từng mảnh chi phiếu vụn lên, sau đó cầm đến trước mặt Phó Hằng: “Phó Hằng, nếu tôi ly hôn với anh, anh cũng sẽ cho tôi nhiều như vậy sao?"
Khuôn mặt Phó Hằng hiện lên vẻ xấu hổ và tức giận: "Lang Lang, xin em đừng xúc phạm cuộc hôn nhân của chúng ta."
"Nhưng trong hôn nhân cũng có quyền lợi kinh tế, tôi chỉ muốn biết, một người yêu cũ cũng đáng giá một triệu, còn tôi thì sao?"
“Đây là tiền bồi thường cho cô ấy, giá trị cô ấy tạo ra trong công ty vượt xa con số này.”
Quả nhiên là thương nhân, tính toán rõ ràng.
Tôi rất muốn hỏi một chút trong hôn nhân tôi giặt quần áo lau nhà nấu cơm mang theo con giá trị là bao nhiêu, nhưng tôi không tự rước lấy nhục, bởi vì đàn ông Trung Quốc đại khái đều cảm thấy đây là việc phụ nữ nên làm.
Phó Hằng đã bày tỏ thái độ, tôi cũng không đề cập đến chuyện ly hôn, ngày hôm sau liền bắt đầu công việc của mình.
Giáo sư Kiều rất tốt, năm nay ông ấy đã 70 tuổi, làm gì cũng chậm chạp không cầu học nhanh, ngày đầu tiên tôi đã học được không ít thứ từ ông ấy.
Nguyện vọng muốn viết tiểu thuyết càng mãnh liệt, đương nhiên tôi không viết ra được những thứ nghiêm cẩn có chiều sâu như giáo sư Kiều, nhưng tôi có thể viết tổng tài bá đạo.
Tôi quên mất nhà văn vĩ đại nào đã nói rằng viết là cách để giải tỏa nỗi đau. Tôi đã đau đủ rồi và muốn giải tỏa.
Buổi tối về nhà hàn huyên cùng Hoàn Tử qua Wechat, cô ấy kinh ngạc sự về sự kiên định của tôi, liền gửi mấy bộ truyện hot để tôi nghiên cứu, đồng thời gửi cho tôi tất cả các kỹ năng mà cô ấy đã tóm tắt.
Có một người bạn thân làm biên tập viên thật tốt.
Tôi hỏi về Giang Nhất Hàng.
Hoàn Tử: [Hỏi anh ấy làm gì, tôi và anh ấy không quen.]
Tôi *ngạc nhiên”: [Anh ấy không theo đuổi cậu sao? Tôi còn muốn nhờ cậu mời anh ấy bữa cơm, tôi nợ anh ấy một ân tình lớn.]
Hoàn Tử *ngạc nhiên*: [Ai nói với cậu là anh ấy đang đuổi theo tôi, sao tôi lại không biết chứ?]