Hiện tại, hắn làm như vậy, đơn giản là cảm thấy những ấm ức tôi phải chịu chỉ cần một bữa sáng là có thể giải quyết.
Tôi nhịn thật lâu, mới không quét đồ trên bàn xuống đất.
Thấy tôi ngơ ngác không ăn, hắn bỗng nhiên nghiêng người lại hôn khóe miệng tôi một cái: “Ngoan, ăn cơm."
Mũi tôi cay cay, mắt đau như bị kim đâm. Tôi nghẹn ngào nói: "Phó Hằng, nếu không yêu tôi thì đừng tra tấn tôi."
Hắn trầm mặc, khi hắn cúi mắt xuống, hàng mi dài phủ lên mí mắt, đẹp như tơ tằm đen.
"Lang Lang, anh đã phạm phải một sai lầm mà bất kỳ người đàn ông nào trên thế giới này cũng sẽ mắc phải. Em không thể cho anh một cơ hội sao?"
Tôi ngẩng đầu phẫn nộ nhìn hắn, thiếu chút nữa đập bể ly sữa trong tay.
Những lời này Phó Hằng cũng dám nói!