Nhưng chuyện này Nguyệt lão làm sao biết được?
"Có phải ngươi làm phép cho hai người phàm kết duyên ở nhân gian không?" Nguyệt lão tiếp tục hỏi.
"À, đúng."
Ta nhớ ra hai ngày trước ta đã làm được một việc tốt ở nhân gian.
Vì vậy vui vẻ nói với Nguyệt lão: "Hai ngày trước khi chơi ở nhân gian vừa hay gặp tết Trung Nguyên của nhân gian, ta nhìn thấy hai người phàm thả đèn hoa đăng đều muốn cầu một mối lương duyên, vừa hay bị ta đứng bên cạnh nghe được, ta vốn là người tốt bụng, ta nghĩ không bằng giúp người hoàn thành mong ước. . ."
Ta thấy sắc mặt Nguyệt lão càng lúc càng đen, ta tiếp tục nhỏ giọng: "Nên đã làm một chút phép thuật nối duyên cho hai người. . ."
"Ngươi có biết, hai người đó vốn đều có duyên phận của riêng mình!"
Nguyệt lão tức giận nói: "Lúc đó ta ở Thiên đình vừa mới kết dây đỏ cho hai người đó, hai người phàm đó vốn không có giao điểm, có duyên phận định sẵn riêng, chỉ vì ngươi, đã làm đứt đoạn sợi dây đỏ ta vừa mới kết."
"Sợi dây đỏ kết duyên ấy là do tằm mà ta chăm sóc kỹ càng nhả ra, trong nghìn trăm cân tơ tằm chỉ có một hai cân tơ tằm thượng hạng có thể dùng, chọn ra tơ tằm thượng hạng đó nhuộm màu phơi khô đủ chín chín tám mươi mốt ngày, bện thành dây đỏ mới có thể sử dụng."
Nguyệt lão nhìn ta với ánh mắt càng lúc càng ai oán: "Ngươi không những làm hỏng dây đỏ của ta, duyên phận của bốn người cũng bị ngươi hủy."
Ta ngây người.
Vốn định thành toàn người khác, thuận tay tác thành duyên phận, không ngờ lại làm hỏng việc, kết sai dây.
Ta gãi gãi đầu, rất ngượng ngùng nói: "Tiên nhân đừng trách, dù sao cũng thành một đôi phải không?"