Từ sau khi Giản Úc rời đi, biệt thự khôi phục lại sự quạnh quẽ trước đó.
Hay nói đúng hơn, so với quá khứ còn quạnh quẽ hơn, bởi vì đã từng có một người ấm áp sáng ngời ở đây, hiện tại người kia đi rồi, sự quạnh quẽ đó được phóng đại vô số lần.
Toàn bộ biệt thự có thể nói là yên tĩnh không một tiếng động, tất cả mọi người đều yên lặng làm việc của chính mình, không có một chút tiếng cười tiếng nói.
Có hai người làm đang vừa chăm sóc bồn hoa của biệt thự, vừa nhỏ giọng mà trò chuyện.
"Giản tiên sinh rốt cuộc đã đi rồi nhỉ?"
" Không biết nữa, không phải ngày đó cậu ấy đi siêu thị sao? Sao vừa đi một cái liền không trở lại nữa?"
" Lục tiên sinh đã phân phó rất nhiều người đi tìm, nhưng vẫn chưa có manh mối nào."
"Tôi rất nhớ những ngày có Giản tiên sinh ở đây, lúc ấy biệt thự vẫn luôn vô cùng náo nhiệt, hiện tại ngay cả thở cũng không dám thở mạnh nữa."
" Đúng vậy, tôi đi đường đều phải cẩn thận, sợ phát ra tiếng động quá lớn......"
Hôm nay, Tần Diễn tới biệt thự một chuyến để chơi.
Sau khi hắn tới, chỉ dừng lại mấy phút lại đi luôn.
Nếu như Giản Úc vẫn còn ở, hắn có thể cùng Giản Úc chơi, nhưng hiện tại Giản Úc đã rời đi rồi. Cả người Lục Chấp đều trở nên trầm mặc hơn, cho nên hắn tới cũng không có ý nghĩa gì, vì thế hắn không ở lại lâu.
Tần Diễn đi ra khỏi biệt thự, cả khuôn mặt uể oải, nặng nề mà thở dài một hơi.
Cho nên, anh dâu rốt cuộc thì khi nào anh mới có thể trở về đây?
Lầu hai thư phòng.
Lục Chấp ngồi ở trước bàn làm việc, thần sắc lạnh nhạt, quanh thân tràn ngập khí lạnh áp suất thấp.
Đã qua một tuần rồi, vẫn không có một chút tin tức nào của Giản Úc cả.
Theo thời gian trôi qua, cảm xúc của Lục Chấp cũng càng ngày càng căng thẳng.
Hắn ngoại trừ phân phó Trần Hoài tiếp tục tăng nhân thủ để đi tìm Giản Úc, còn gọi cho các chi nhánh công ty, phân phó bọn họ ở những nơi đó lưu ý tin tức của Giản Úc.
Lúc này, trừ bỏ tìm kiếm không có mục đích ra, dường như cũng không còn có biện pháp nào khác cả.
Dù sao, Giản Úc cũng đã quyết tâm muốn chặt đứt tất cả liên hệ, chưa từng một lần chủ động bại lộ hành tung.
Lục Chấp ngồi ở bàn làm việc, ánh mắt lạnh lẽo, ý đồ phân tích rốt cuộc Giản Úc sẽ đi đâu.
Hắn lấy bút, liệt kê các nơi mà Giản Úc khả năng sẽ tới lên giấy trắng.
Đầu tiên người thân, Giản Úc cùng với ba mẹ Giản cũng không thân cận, thậm chí có thể nói là thù địch với nhau, cho nên có thể đầu tiên loại trừ ba mẹ Giản, Giản Úc sẽ không đi tìm họ.
Sau đó chính là bạn bè, Giản Úc có một người bạn lâu lâu sẽ liên hệ một chút, tên là Hà Lạc, chẳng qua sau ngày Giản Úc mất tích, Lục Chấp cũng đã cho người đi đến nơi ở của Hà Lạc để tìm, nhưng Giản Úc cũng không ở đó.
Ngoại trừ người thân cùng bạn bè, Giản Úc hình như không có mối quan hệ nào khác, cậu cùng với bạn học đều là quan hệ xã giao, cũng không có liên lạc thường xuyên.
Lục Chấp nhíu chặt mày, dùng bút gạch gạch loại trừ những lựa chọn đó.
Hắn thử dựa vào một số yêu thích cùng thói quen của cậu để phán đoán được nơi mà cậu có thể đi tới.
Hiện tại là mùa đông, Giản Úc sợ lạnh, cho nên nếu như cậu rời đi, hẳn là sẽ chọn một nơi ấm áp hơn.
Vậy xác suất lớn là Giản Úc sẽ chọn đi phía Nam
Thế thì chỗ nào ở phía Nam đây?
Đôi mắt đen của Lục Chấp phá lệ ngưng trọng, nhìn chằm chằm vào trang giấy mà trầm ngâm.
Lần trước lúc bọn họ kết hôn, Giản Úc chọn một khu nghỉ dưỡng gần bờ biển.
Cho nên Giản Úc hẳn là thích biển.
Lục Chấp viết xuống tờ giấy "phương nam", "bờ biển", sau đó nặng nề mà vòng lại.
Hắn đối với phán đoán của mình cũng không nắm chắc, dù sao một người đã rời đi, địa phương có thể lựa chọn được nhiều vô số kể.
Nhưng mà hắn cũng sẽ không bỏ qua khả năng này, vì thế hắn gọi cho Trần Hoài một cuộc điện thoại.
Chờ Trần Hoài nhận được, Lục Chấp lập tức trầm giọng nói: "Phái nhiều người đi vùng thành thị ven biển phía Nam tìm đi."
Tinh thần Trần Hoài chấn động: "Giản tiên sinh đi tới vùng thành thị ven biển phía Nam sao?"
Lục Chấp buông bút, nhéo ấn đường: "Tôi không chắc, nhưng tôi cảm giác có khả năng em ấy sẽ đi tới đó."
Trong giọng nói của hắn có chút khàn khàn nặng nề.
Giản Úc đã rời đi lâu như vậy rồi, nếu vẫn luôn không tìm thấy........
Lục Chấp ngừng cái suy nghĩ theo chiều hướng xấu này lại.
Cho dù như thế nào, hắn cũng nhất định tìm ra được Giản Úc.
Giản Úc còn nợ hắn một đáp án.
Vì sao lại đột nhiên chọn không từ mà biệt, cứ như cậu không hề đối với nơi này lưu luyến một chút nào.
Chẳng lẽ chán ghét hắn như vậy sao? Gấp không chờ nổi mà muốn rời xa hắn?
Lục Chấp nghĩ không rõ, cho nên hắn muốn Giản Úc phải trả lời cho hắn.
Phân phó xong, Lục Chấp cúp điện thoại, đứng dậy, đi xuống lầu.
Hắn đi tới đại sảnh, liếc nhìn mấy con thỏ mà Giản Úc nuôi dưỡng.
Hai con thỏ kia đã sinh thỏ con, hiện tại thỏ con cũng đã lớn rồi.
Mấy con thỏ hình như cũng biết được chủ nhân của chúng đã rời đi, nên không còn hoạt bát như trước nữa.
Trước kia mấy con thỏ này luôn dựng lỗ tai lên, nhảy tới nhảy lui, giờ phút này tất cả đều ủ rũ mà không có tinh thần.
Mấy người làm cầm cà rốt đi tới, chuẩn bị cho thỏ ăn.
Lúc này, Lục Chấp đột nhiên lên tiếng: "Đưa tôi."
Người làm sửng sốt, có chút phản ứng không kịp: "Sao ạ?"
Lục Chấp lặp lại lần nữa: "Cà rốt."
"A, vâng!"
Người làm nhanh chóng đưa cà rốt vào tay Lục Chấp, trong lòng lại không ngừng kinh ngạc.
Hình như cô có nghe nói Lục tiên sinh của bọn họ không thích thỏ, sao bây giờ lại tự mình cho thỏ ăn?
Lục Chấp nhận lấy cà rốt, đi từng bước một tới lồ ng thỏ, sau đó ngồi xổm xuống.
Hắn nhìn những con thỏ trong lồ ng, tự giễu cười: "Giản Úc cũng bỏ rơi bọn mày rồi sao?"
Hắn nhớ rất rõ ràng, lúc Giản Úc mua những con thỏ này, hai mắt cậu sáng lấp lánh, giống như cực kỳ thích hai con thỏ này vậy.
Kết quả thì sao, vẫn là bị bỏ lại mà thôi, một chút do dự cũng không có.
Con thỏ đương nhiên nghe không hiểu Lục Chấp đang nói gì, nó dựng lỗ tai lên, nhảy hai cái.
Lục Chấp không nói gì nữa, mà bắt đầu cho thỏ ăn cà rốt.
Ánh mắt hắn thâm trầm, nhịn không được mà nghĩ, Giản Úc chính là một nhóc vô lương tâm.
Hết lần này tới lần khác còn có người vì cậu mà lo lắng, cả đêm không thể ngủ được.....
Hôm nay.
Lục Chấp đang ở thư phòng công tác, đột nhiên nhận được điện thoại của giáo viên đại học của Giản Úc.
Đối phương là một nữ giáo viên, ở trong điện thoại nói với Lục Chấp: "Là Lục Chấp tiên sinh phải không ạ?"
Lục Chấp trả lời: "Đúng vậy, là tôi, có chuyện gì sao?"
Nữ giáo viên nói: "Chuyện là thế này, môn chuyên ngành của chúng tôi gần đây có yêu cầu sinh viên phải nộp mấy biểu mẫu khảo sát, nhưng tôi không thể liên lạc được với bạn học Giản Úc. Tôi thấy trên thông tin sinh viên có ghi chú ngài là người giám hộ của Giản Úc, cho nên tôi gọi cho ngài muốn hỏi một chút, bạn học Giản Úc gần đây có chuyện gì sao?"
Lục Chấp ngừng một lúc lâu, rồi mới trả lời lại: "Phải nộp biểu mẫu gì, tôi nộp giúp em ấy."
Nữ giáo viên kia nói tên mấy phần biểu mẫu cần phải giao.
Cắt đứt điện thoại, Lục Chấp từ thư phòng đi tới phòng ngủ của Giản Úc.
Trong phòng ngủ, vẫn là bộ dáng trước đây, khắp nơi đều có dấu vết sinh hoạt của Giản Úc, như tủ đầu giường vẫn còn đồ ăn vặt, mép giường vẫn còn đôi dép lê mềm như bông, cùng với cái ghế tatami ở cửa sổ sát đất.......
Hết thảy mọi thứ, đều đang nhắc nhở rằng đã từng có một người ở đây, chỉ là hiện tại người kia đã rời đi rồi.
Lục Chấp phân phó người làm dù có bước vào đây quét dọn, cũng không được làm rối loạn những đồ vật trong phòng của Giản Úc.
Cho nên, phòng ngủ vẫn được giữ nguyên bộ dáng, chờ chủ nhân của nó một lần nữa trở về.
Ánh mắt Lục Chấp thâm sâu, nhìn chằm chằm vào ghế tatami trước cửa sổ hồi lâu.
Trước đó Giản Úc rất thích ngồi ở đây, hoặc là lười biếng phơi nắng, hoặc là cầm di động chơi game......
Tóm lại mặc kệ là hình ảnh nào, đều làm cho người ta chỉ cần liếc mắt một cái sẽ sinh lòng vui vẻ.
Nhưng mà, hiện tại chỗ ghế nằm kia, lại trống rỗng không một bóng người.
Lục Chấp lặng lẳng đứng trong phòng của Giản Úc.
Đứng như vậy hồi lâu, cho đến khi hơi thở của hắn trở nên nặng nề.
Hắn gắt gao mà nhắm mắt lại, như muốn che giấu một chút thất thố vừa rồi.
Sau đó, hắn đi tới nơi ngày thường Giản Úc hay ngồi làm bài tập, bắt đầu tìm kiếm biểu mẫu để giao cho giáo viên.
Cuối cùng, Lục Chấp ở trong một cuốn sách, tìm thấy được mấy cái biểu mẫu kia.
Giản Úc đã điền đầy đủ thông tin vào những biểu mẫu đó. Google