Thụ Ốm Yếu Muốn Làm Cá Mặn Trong Truyện Ngược Chương 12: C12: Anh lục chỉ đối với anh là ngoại lệ

[Cập nhật lúc: 19:50 09/04/2025]

Bạn đang đọc truyện tranh Thụ Ốm Yếu Muốn Làm Cá Mặn Trong Truyện Ngược - Chương 12: C12: Anh lục chỉ đối với anh là ngoại lệ với chất lượng hình ảnh tốt nhất tại truyenfull.nl. Nếu bạn gặp sự cố khi đọc truyện vui lòng để lại bình luận bên dưới để chúng mình sửa lỗi. Các bạn cũng có thế xem nhiều bộ truyện HOT, truyện mới khác tại truyenfull.nl bằng cách truy cập vào các danh mục truyện trên thanh menu hoặc quay trở về trang chủ. Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ. Thanks!

Giản Úc chủ động hỏi: " Tôi cần phải chuẩn bị cái gì không?"

Cậu ngửa đầu nhìn Lục Chấp, ánh sáng vàng ngoài hành lang chiếu vào đáy mắt cậu, tựa hồ con ngươi của cậu chứa đầy ánh sao lấp lánh.

Giống như rất mong đợi lễ đính hôn sắp tới

Lục Chấp dừng một chút, mới trả lời: " Không cần, đến lúc đó, những hạng mục công việc đều do Trần Hoài phụ trách, Cậu chỉ cần chuẩn bị thời gian rảnh là được."

Nghe xong lời này, đôi mắt Giản Úc sáng ngời, gật gật đầu.

Chỉ cần sắp xếp thời gian rảnh là được, điểm này đối với cậu mà nói thì quá dễ dàng rồi, dù sao mỗi ngày cậu đều không có việc gì làm.

Chẳng qua nói đến điều này, cậu lại nghĩ tới một sự kiện, qua năm liền đính hôn, sau khi đính hôn thì trường đại học của cậu cũng phải khai giảng rồi.

Cậu có cần đi học hay không nhỉ? Rốt cuộc mạng cũng chỉ còn có hai năm, cậu có lấy được bằng tốt nghiệp thì cũng không có chỗ dùng.

Chẳng qua những việc này đến lúc đó rồi tính, bây giờ vẫn chưa vội.

Lúc này, Lục Chấp hỏi cậu: " Cậu đối với lễ đính hôn này có yêu cầu gì không?"

Tuy rằng bọn họ chỉ là kết hôn hợp đồng, nhưng vẫn nên hỏi ý kiến của Giản Úc một chút, rốt cuộc thì đây cũng không phải là việc nhỏ.

Giản Úc nghe vậy, quyết đoán lắc đầu: " Không cần, tôi sao cũng được."

Nếu muốn yêu cầu, cậu còn phải phí đầu óc để suy nghĩ. Có thời gian như vậy, không bằng cậu lại chơi thêm mấy trò chơi có phải vui hơn không?

Dù sao đều chỉ là làm cho người khác xem, cậu chỉ cần phối hợp là được.

Lục Chấp quan sát biểu tình của Giản Úc một chút, thấy cậu xác thật không có ý tứ muốn thêm yêu cầu gì, vì thế gật đầu một cái: "Được, vậy nếu còn việc gì. Chờ qua năm sau, Trần Hoài sẽ nói cụ thể hơn các bước cho cậu."

Giản Úc ngoan ngoãn gật đầu: " Vâng."

Cậu cũng coi như đã nhìn ra được, Lục Chấp cũng giống cậu, hai người bọn họ chỉ cần đi theo quy trình là được.

Nên nói đều đã nói xong, Lục Chấp nhìn thoáng qua đồng hồ trên cổ tay: " Thời gian cũng không còn sớm, cậu nghỉ ngơi đi."

Giản Úc kéo cửa, ngoan ngoãn nói: " Vâng, Lục tiên sinh ngủ ngon."

" Ngủ ngon."

Buổi sáng này hôm sau.

Giản Úc ngủ một giấc đến tự nhiên tỉnh, lấy di động ra xem, thời gian vừa vặn 8 giờ rưỡi.


Lúc này, cậu mới phát hiện Tần Diễn đã gửi rất nhiều tin nhắn wechat cho cậu.

Cậu mở khóa di động, xem tin nhắn.

[ Tần Diễn: Anh dâu, buổi sáng tốt lành! Hôm nay là thứ bảy, anh có muốn đi cưỡi ngựa hay không? ]

[ Tần Diễn: Có một trại nuôi ngựa mới mở, hoàn cảnh rất tốt, còn có chỗ để tự nướng BBQ nữa, chúng ta có thể cùng chơi bài! ]

[ Tần Diễn: Đúng rồi, anh gọi cả anh Lục nữa nha. Anh ấy vẫn luôn làm việc, cũng chưa được nghỉ ngơi nhiều, vừa lúc hôm nay cùng nhau thả lỏng đi.]

Cưỡi ngựa?

Giản Úc cầm di động, suy nghĩ một chút, cậu còn chưa được cưỡi ngựa bao giờ đâu, có chút tò mò nha.

Ở trên một mảnh đất rộng mênh mông cưỡi ngựa, chắc hẳn sẽ rất vui vẻ nhỉ?

Vì thế, Giản Úc gửi lại tin: [ Có thể nha, nhưng mà tôi không chắc là Lục tiên sinh có đi được hay không đâu.]

Đại khái là Tần Diễn bên kia luôn cầm di động, Giản Úc vừa nhắn qua, bên kia liền phản hồi về.

[ Tần Diễn: Sao có thể? Chỉ cần là anh khuyên, anh Lục chắc chắn sẽ đến. Anh dâu làm ơn mà! ]

Giản Úc đành phải nhắn lại: [ Được rồi, để tôi thử xem.]

Lúc này, Tần Diễn vừa vặn gửi đến một bao lì xì lớn, Giản Úc không chú ý liền nhấn vào.

Giản Úc: "......"

Thôi được, đã nhận lì xì rồi, vẫn nên hoàn thành việc này đi.

Giản Úc rửa mặt xong xuống lầu, tìm một vòng, cuối cùng phát hiện Lục Chấp đang ở phòng khách.

Lục Chấp đang mặc một bộ đồ ở nhà, ngồi trên sô pha, trên tay đang cầm một bản hợp đồng lật xem.

Sau khi xem xong, hắn buông hợp đồng xuống, duỗi tay xoa nhẹ mi tâm một chút.

Thấy thế, Giản Úc nhân cơ hội vội vàng đi qua, thanh âm mềm mại mà chào hỏi: " Lục tiên sinh, buổi sáng tốt lành!"

" Buổi sáng tốt lành." Lục Chấp ngước mắt lên nhìn về phía Giản Úc, " Có việc?"

Giản Úc mặc một bộ đồ ngủ chất vải trơn, áo ngủ thuần trắng, càng làm tôn lên làn da trắng nõn, bộ dáng ngoan ngoãn.


Cậu không chớp mắt mà nhìn chằm chằm Lục Chấp, nói: " Tần Diễn mời tôi đi cưỡi ngựa, anh có muốn đi chung hay không?"

Lục Chấp không chút suy nghĩ liền cự tuyệt: " Không đi, cậu cùng bọn họ đi chơi đi."

Nói xong, hắn cúi người, từ trên bàn lấy ra một hợp đồng khác.

Nhưng mà lúc hắn cầm hợp đồng thứ hai lên, chuẩn bị mở ra, lại phát hiện Giản Úc còn đứng tại chỗ, vì thế hắn lại hỏi: " Làm sao vậy?"

Giản Úc nghĩ tới bao lì xì lớn của Tần Diễn.

Vật chất quyết định ý thức.

Cậu không từ bỏ ý định mà khuyên nhủ lần nữa: " Lục tiên sinh, thật sự không thể cùng đi sao?"

Kỳ thật không chỉ do thỉnh cầu của Tần Diễn, cậu cũng cảm thấy Lục Chấp luôn căng chặt như vậy không tốt lắm.

Người chứ không phải máy móc, sao có thể không lúc nào thả lỏng được chứ? Hơn nữa, dù là máy móc, vận hành một thời gian cũng được tạm nghỉ để hạ nhiệt độ.

Lục Chấp có chút không hiểu động cơ của Giản Úc, cau mày: " Vì sao nhất định muốn tôi phải đi?"

Đương nhiên Giản Úc không thể trực tiếp nói ra lý do, mà chỉ nhấp miệng một chút nói: " Hôm nay chắc chắn sẽ có rất nhiều người cùng đi, tôi đều không có quen ai hết."

Lời này nghe đáng thương vô cùng, giống như chỉ cần cậu đi, chính là sẽ cô đơn ngồi một góc, không có ai quan tâm vậy.

Trong đầu Lục Chấp nháy mắt đã hiện ra tình huống kia, suy nghĩ một chút nói: "Không phải còn có Tần Diễn đó sao?"

Giản Úc mở to đôi mắt trong veo nhìn Lục Chấp, thập phần chân thành nói: " Nhưng tôi với anh thân nhau hơn a."

Lục Chấp không có trực tiếp đáp ứng: " Đợi lát nữa rồi nói sau."

" Ồ, xem ra là anh vẫn không chịu đi.

Giản Úc nói xong, liền cúi thấp đầu xuống, đứng tại chỗ không đi, dùng chân trái nhẹ nhàng đá dép chân phải, thoạt nhìn như đang đợi Lục Chấp thay đổi chủ ý.

Dép lê của cậu không phải là loại dùng ở biệt thự, mà là cậu tự đặt trên mang mua về.

Một đôi dép nhung, phía trên còn có hai cục lông đáng yêu, vừa nhìn là đã thấy vô cùng ấm áp.

Lục Chấp mắt thấy Giản Úc sắp đá rớt cả cục lông trên dép xuống, cuối cùng thở dài một hơi không thể nghe thấy, sau đó buông hợp đồng, đứng lên.

Giản Úc còn cúi đầu.


Từ góc độ này của Lục Chấp, có thể nhìn thấy được một đầu tóc đen bóng cửa Giản ÚC, trong đó còn có một vài sợi tóc vểnh lên, theo động tác đá chân, lắc lên lắc xuống, khiến người xem tâm đều ngứa.

Lục Chấp theo bản năng mà duỗi tay, tính đem những sợi tóc kia vuốt phẳng lại, chẳng qua cuối cùng vẫn không làm gì, chỉ là nói: " Đi thôi, đi ăn sáng."

Giây tiếp theo, Giản Úc ngẩng đầu lên, con ngươi tràn đầy ánh sáng nhỏ vụn: " Lục tiên sinh, anh đáp ứng rồi sao?"

Làm gì có bộ dạng uể oải như hồi nãy?

Lục Chấp: "....."

Không biết vì sao, hắn đột nhiên nhớ tới ngày hắn bảo Giản Úc học thêm về cách sử dụng người máy, lúc ấy Giản Úc biểu hiện cũng giống y như bây giờ.

Chẳng qua đều đã như vậy, Lục Chấp cũng không có khả năng lại cự tuyệt, gật đầu nói: " Ừ, chúng ta cùng đi."

" Được nha!" Giản Úc vui sướng nên bước đi vào nhà ăn.

-

Ăn xong bữa sáng, Giản Úc cùng Lục Chấp xuất phát đi đến trại nuôi ngựa.

Bởi vì đi ra ngoài chơi, cho nên cũng không mang theo tài xế, là Lục Chấp tự mình lái xe.

Giản Úc thấy Lục Chấp chuẩn bị đi tới con xe Porsche, không khỏi cảm khái, đây là thế giới của người có tiền sao? Mỗi lần ra cửa là đi một chiếc xe khác nhau.

Lần trước Lục Chấp còn đi chiếc Bentley đó.

Chẳng qua Giản Úc vẫn rất vui vẻ.

Tuy rằng cậu không mua nổi siêu xe, nhưng có thể ngồi siêu xe nha.

Xe một đường vững vàng chạy tới trại nuôi ngựa ở vùng ngoại ô.

Giản Úc ngồi ở ghế phụ, mở cửa sổ ra một chút, làm gió lạnh bên ngoài thổi vào trong xe.

Hôm nay thời tiết thật tố, mặt trời thật ấm áp.

Chẳng qua dù như vậy, Giản Úc vẫn như cũ mặc áo lông dày, chỉ là không mang khăn quàng cổ.

So với cậu, Lục Chấp mặc mỏng hơn nhiều, không giống với tây trang giày da ngày thường đi làm, hôm nay hắn mặc một cái áo khoác mỏng màu xám.

Mặt mày hắn lạnh lẽo mà sạch sẽ, dưới ánh nắng cùng gió nhẹ, thoạt nhìn cả người so với ngày thường dễ tiếp cận hơn chút.

Giản Úc liếc nhìn Lục Chấp một cái, sau đó thu hồi tầm mắt, cong cong khóe miệng.

Quả nhiên, Tần Diễn muốn cho Lục Chấp thả lòng nhiều một chút cũng là có đạo lý.

Lục Chấp hiện tại không lạnh băng giống như dĩ vãng.


Một giờ sau.

Giản Úc bọn họ tới trại nuôi ngựa,

Tần Diễn cùng Lâm Bác vũ đã sớm chờ ở kia.

Thấy Giản Úc bọn họ xuống xe, Tần Diễn nhảy nhót phất tay: " Anh dâu, anh Lục, bên này bên này!!!"

Tần Diễn hôm nay mặc một bộ tây trang màu hồng, cả người phong lưu phóng khoáng, như một ngọn lửa nhiệt liệt trong gió. Ủng hộ chính chủ

Truyện mới