3.
Tôi đáp: “Em thích anh ở điểm anh không thích em.”
Hắn cạn lời, tiện tay rút một chiếc gối ôm ném vào lòng tôi.
Nhưng có câu nói thế này—lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, nước chảy đá mòn.
Tôi kiên trì theo đuổi hắn suốt mười năm, dù hắn lúc nào cũng hờ hững với tôi.
Cho đến một ngày, sau khi câu lạc bộ giành chiến thắng, mọi người kéo nhau đi KTV hát hò, cả nhóm cổ vũ tôi song ca với cậu tuyển thủ hỗ trợ trẻ tuổi trong đội.
Hắn bất chợt đứng bật dậy kéo tôi ra hành lang, cúi đầu nhìn chằm chằm tôi.
“Còn thích anh không?”
“Có ai không thích anh chứ? Chu Uyên.”
Tôi nói thật lòng, trình độ thi đấu quá xuất sắc khiến hắn sở hữu một lượng fan kinh khủng.
Game thủ FPS nào mà không lưu vài tấm ảnh của Chu Uyên trong máy tính chứ, hắn chỉ còn thiếu một cái c.h.ế.t bất ngờ nữa là trở thành thần rồi.
Hôm đó, hắn cúi đầu nhìn tôi mấy giây.
Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa