"Cút! Cô cút đi!" Phó Nhiễm không ngờ chị ta lại nói ra những lời như vậy. "Mấy năm nay anh trai tôi đối xử với chị, với con chị có chỗ nào không tốt? Có chỗ nào có lỗi với chị? Anh tôi còn chưa tìm thấy, mà chị lại muốn kết hôn?"
"Anh ấy, anh ấy rất tốt!" Người phụ nữ biện minh cho mình, "Nhưng tôi dù sao cũng là phụ nữ, bao nhiêu năm rồi anh ấy vẫn không thể cho tôi một mái ấm. Chúng tôi đã nói rõ với nhau, anh ấy chỉ là chăm sóc hai mẹ con tôi thôi, tôi có thể lấy chồng bất cứ lúc nào. Người hiện tại là đồng nghiệp của tôi, đối xử với tôi rất tốt. Cho dù Vân Hải có biết, anh ấy cũng sẽ thật lòng mừng cho tôi."
"Nếu chị đã muốn kết hôn rồi, còn đến nhà tôi làm gì?" Phó Nhiễm lạnh lùng nói.
"Tôi..." Trương Bình cắn môi, nói, "Vân Hải từng nói, sẽ dành dụm một khoản tiền cho tôi và con trai, nói sẽ đưa cho tôi."
(Trời đất, edit tới đây là tui ngỡ ngàng luôn, trên đời lại có người vô liêm sỉ đến mức người ta vừa chết mà lại đến đòi tiền, lại không phải nợ nữa chứ