Thái Tử Bụi Đời Chương 152: C152: Nhị công tử tần gia

[Cập nhật lúc: 08:38 09/04/2025]

Bạn đang đọc truyện tranh Thái Tử Bụi Đời - Chương 152: C152: Nhị công tử tần gia với chất lượng hình ảnh tốt nhất tại truyenfull.nl. Nếu bạn gặp sự cố khi đọc truyện vui lòng để lại bình luận bên dưới để chúng mình sửa lỗi. Các bạn cũng có thế xem nhiều bộ truyện HOT, truyện mới khác tại truyenfull.nl bằng cách truy cập vào các danh mục truyện trên thanh menu hoặc quay trở về trang chủ. Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ. Thanks!

"Anh hùng cứu mỹ nhân" cụm từ này không rõ đã có từ thời đại nào, nhưng có thể khẳng định mỗi một thời đại đều có người sắm vai đó ít nhất một lần. Có người thực hiện rất phóng khoáng khiến cho tâm hồn các thiếu nữ lay động, cũng có người chỉ làm ra vẻ để câu dẫn mỹ nhân, cũng có người diễn anh hùng tương đối thất bại, yếu mà còn ra gió, cuối cùng bị kẻ bắt cóc đánh cho nằm bẹp dí trên đất khiến các mỹ nhân thất vọng, khinh bỉ...

May mắn thay Diệp Hoan rất am hiểu tập kích bất ngờ, chiêu thức ‘Hầu tử trộm đào’ chính là kỹ năng đáy hòm của hắn. Những năm gần đây hắn không có nhiều cơ hội được làm anh hùng nhưng một khi ra tay thì ít khi sai sót.

Chu Mị sợ Diệp Hoan gặp rắc rối vội vã băng qua vườn mai ở tiền đường Tần gia, một cảnh tượng hiện lên trước mắt cô

Gió lạnh đìu hiu, lá xanh hoa đỏ rơi lả tả, xa xa hai bóng người đơn bạc đứng bất động trên một mảnh đất trống giữa vườn mai. Động tác ngưng trệ giống như hai pho tượng được điêu khắc ra, toát ra vài phần khí thế của cuộc chiến sinh tử giữa hai tuyệt thế cao thủ.

Diệp Hoan quỳ một chân trên đất, mặt mũi nghiêm túc, một tay chỉ xuống đất, ngón trỏ và ngón giữa khép lại như bắn ra kiếm quyết, tay kia... tay kia mạnh mẽ nắm lấy đũ.ng quần của nhị công tử Tần gia.

Sắc mặt Tần Phong tím tái, khóe mắt như nứt ra, con ngươi trợn trừng, hai tay cứng đờ.

"Hí..." Khuôn mặt Chu Mị giống như bị mất màu, cô hít vào một luồng khí lạnh.

Hai con người đang bất động cuối cùng đã mở miệng.

"... Nhóc con, quỳ xuống dập đầu ông mày một cái." Diệp Hoan âm u nói.

Tần Phong khoảng 17, 18 tuổi, cao ráo bảnh bao, da trắng như bóc, khuôn mặt mang theo vẻ bướng bỉnh nghịch ngợm của tuổi mới lớn, lúc này y thống khổ đến nỗi tiếng nói cũng cao vút lên.

"Khốn khiếp, anh rốt cuộc là ai? Có giỏi thì nói tên ra!"

"Ông mày là Lôi Phong, chuyên đánh các loại lưu manh chuyên đi đùa giỡn con gái nhà người ta."

"Ai...Ai đùa giỡn con gái nhà lành hả?" Tần Phong xấu hổ mặt tím lại, không biết vì đau quá hay là vì tức giận.

"Còn cãi cố, ông mày mặc kệ, lão nhị Tần gia rơi vào tay tao, mày hôm nay phải dập đầu trước tao một cái..."

"Tôi không dập đầu!"

"Ông mày bóp vỡ quả trứng mềm của mày!"

Advertisement

"Anh rốt cuộc là ai?"

"Là ông mày."

"..."


"..."

Nhìn hai người tranh cãi một hồi, Chu Mị bất đắc dĩ thở dài: "Diệp Hoan, dừng tay, chớ tổn thương hòa khí hai nhà."

Tần Phong vừa thấy Chu Mị, hai mắt lập tức tỏa sáng, y cúi đầu thấy Diệp Hoan vẫn nắm cái thứ trong đũng qu.ần hắn không buông tha, Tần Phong giận dữ: "Khốn khiếp, buông tay ra!... Mẹ kiếp, mắc cỡ chết người ta rồi!"

Diệp Hoan thấy Chu Mị có vẻ lo lắng, suy nghĩ một chút rồi vẫn quyết định buông lỏng tay ra, sau đó đứng lên điềm nhiên xoa xoa hai tay như không có gì xảy ra.

"Nếu không phải hai nhà có giao tình, thì hôm nay anh phải bóp vỡ trứng của chú mày, cho chú mày về sau chỉ có thể đùa bỡn đàn ông."

Tần Phong ngây ra một lúc mới kịp hiểu những lời nói ẩn ý này, sắc mặt vừa mới khôi phục lại bình thường lập tức lại biến thành màu đỏ.

Chu Mị hai khóe miệng xệ ra, muốn cười nhưng khi cô nhìn thấy Tần Phong như sắp nổ tung mới cứng rắn nén lại.

Advertisement

"Chị Mị, hắn... tên khốn khiếp này là ai?" Tần Phong chỉ vào Diệp Hoan cả giận nói.

Chu Mị mặt mày không đổi, thản nhiên nói: "Anh ấy là Diệp Hoan, là con trai độc nhất của bác Thẩm, em phải gọi hắn là anh."

Tần Phong lộ ra bộ dáng của thiếu niên mười bảy mười tám không thông sự đời, giận dữ nói: "Phì! tên hèn hạ này xứng đáng làm anh em sao."

Diệp Hoan bất thiện nói: "Chú em, anh mày mặc kệ mấy đời giao tình của hai nhà, mắng nữa là anh đánh, không tin chú mày thử xem."

Tần Phong mày kiếm dựng lên, vừa muốn cãi lại vài câu, đã thấy Diệp Hoan hai mắt thâm trầm lộ ra vẻ thô bạo, cả người y không khỏi run lên, miệng lúng búng vài câu, không dám nói nhiều nữa.

Tần Phong hậm hực hừ hừ, giả bộ khinh thường Diệp Hoan, quay qua Chu Mị lập tức đổi một bộ mặt nịnh nọt tươi cười.

"Chị Mị, lúc nãy vừa nhìn thấy chị, em đã sai đầu bếp làm món bánh quế hoa mà chị thích..."

Chu Mị thở dài: "Tần Phong, em mới vào đại học, sao không tập trung vào học tập? Chưa kể, trong trường các bạn nữ xinh đẹp còn thiếu sao? Nhất cự li nhì tốc độ, em hà tất phải lấy xa bỏ gần."

"Chị Mị, mấy con nhóc kia sao có thể so với chị? Lông cánh cũng chưa đủ dài..."

Diệp Hoan không nhịn được châm chọc: "Làm sao chú biết lông cánh các em ấy không đủ dài?"

Tần Phong nhảy dựng lên, cố gắng kìm nén phẫn uất, chiêu ‘Hầu tử trộm đào’ của Diệp Hoan làm hắn sinh rất kiêng kỵ

"Chị Mị, chúng ta đi thử một chút bánh quế hoa đi, ăn rất ngon đó..."


Chu Mị bất đắc dĩ nói: "Tần Phong..."

Diệp Hoan lại thọc gậy bánh xe: "Chu Mị, cô đi thử một chút đi, đừng để trẻ con mất hứng..."

Tần Phong không nhịn nổi nữa, hai tay nắm chặt, trợn mắt quát: "Đừng coi tôi là trẻ con, tôi không còn nhỏ đâu!"

Diệp Hoan chậm rãi nói: "Cái này... Chú mặc quần áo nên không nhìn ra được."

Tần Phong: "..."

Diệp Hoan đen tối cười không ngừng, hắn đã nhìn ra, thằng nhọc này tuy có chút ương ngạnh, táo bạo nhưng không đến nỗi tệ, vẫn còn nét đơn thuần hiếm có, dù cậu nhóc nổi trận lôi đình vẫn toát ra nét khả ái bướng bỉnh đáng yêu. Ở cái nơi quyền quý chướng khí mù mịt này, người như vậy giống như lông phượng sừng lân, giống như một tia khí tươi mát thoát ra từ trong đốc rác bốc mùi hôi thối ngút trời

Chu Mị bất đắc dĩ cười khổ, dường như Diệp Hoan đi đến đâu là gây xích mích đến đấy, hắn giống như trời sinh có oán hận với người giàu có, đối với bọn họ có một loại căm hận bẩm sinh.

Ba người đều vô cùng lúng túng. Chu Mị không muốn dông dài vì vậy đứng lên nói với Tần Phong: "Tôi đi vào đây, hai người cứ tiếp tục n.ắn bóp hoặc đánh đến vỡ đầu lòi óc cũng không sao."

Nói xong, cô bước đi luôn. Tần Phong trừng mắt nhìn Diệp Hoan trong mắt tràn đầy phần nộ. Cũng phải thôi, vô luận ai trong thời điểm đang tán gái mà bên cạnh lại đột nhiên xuất hiện một cây gậy quấy phân lợn, chả ai cao hứng được cả.

Thừa dịp Diệp Hoan quay lưng về phía hắn, Tần Phong hung dữ vòng tay giữ cổ Diệp Hoan, thấp giọng cười gằn: "Khốn khiếp, cuối cùng cũng có cơ hội lấy lại danh dự..."

Lời còn chưa dứt, ánh mắt Tần Phong đột nhiên trợn tròn giống như vừa bị bắn vậy.

Diệp Hoan đã thong dong vòng tay ra sau lưng... bắt được thằng nhỏ của lão nhị Tần gia từ lúc nào

"Thật hèn hạ, lại dùng chiêu này..." Tần Phong vừa giận vừa sợ. Đọc‎ t

Truyện mới