Nàng nín thở, suýt chút nữa bị câu nói của Lục Văn làm nghẹt thở.
Nàng kinh hoàng trừng lớn mắt, theo bản năng đẩy Lục Văn ra: "Đệ đừng nói bậy!"
Lục Văn cũng không cố giữ chặt Thẩm Nam Chi nữa, thuận theo lực đẩy của nàng mà ngả người ra sau, không hề phản bác, chỉ mỉm cười nhìn nàng.
Ánh mắt trêu đùa của Lục Văn khiến Thẩm Nam Chi bối rối, đủ loại cảm xúc đan xen trong lòng cuối cùng hóa thành tủi thân, chua xót dâng lên khóe mắt. Nhìn khuôn mặt tuấn tú của Lục Văn, hoàn toàn không ăn nhập với hành động đáng sợ vừa rồi của hắn, nước mắt nàng bất giác rơi xuống.
Từng giọt nước mắt long lanh như những viên ngọc trai đứt dây, Thẩm Nam Chi khóc không thành tiếng, nhưng mũi và mắt nhanh chóng đỏ lên. Nước mắt làm mờ tầm nhìn, không thấy rõ khuôn mặt của Lục Văn, nàng liền khóc càng không kiêng dè.
Nụ cười trên môi Lục Văn dần tắt, ánh mắt trầm xuống, đồng tử phản chiếu ánh sáng từ những giọt nước mắt của nàng.
Một lúc sau, Thẩm Nam Chi vừa khóc vừa cắn môi dưới đến trắng bệch, trong tầm nhìn mờ mịt, nàng bỗng thấy Lục Văn giơ tay lên.
Nàng theo bản năng lùi lại một chút, nhưng Lục Văn không cho phép nàng tránh né, hắn cúi người xuống, đưa ngón tay chạm vào nước mắt trên má nàng.
“Khóc cái gì, lời nói đó chỉ là để che mắt người ngoài thôi.” Giọng Lục Văn trầm thấp, mang theo chút dịu dàng dỗ dành.
Đầu ngón tay mát lạnh lau đi nước mắt của nàng, rồi lại dùng ngón cái lau đi những giọt lệ còn đọng lại trong khóe mắt, khiến tầm nhìn của nàng trở nên rõ ràng, không thể tránh khỏi việc nhìn thấy rõ khuôn mặt của Lục Văn lúc này.
Thẩm Nam Chi vẫn còn nghẹn ngào, nhưng nước mắt dường như đã biết kiềm chế dưới lời nói của Lục Văn. Mỗi khi nước mắt dâng lên, đều bị ngón tay cái của hắn lau đi, rồi dần dần ngừng hẳn.
Cử chỉ vuốt ve nhẹ nhàng của Lục Văn dần chuyển thành nâng niu khuôn mặt nàng. Không biết từ khi nào, khoảng cách giữa hai người lại gần nhau thêm một lần nữa. Khoảng cách quá gần khiến Thẩm Nam Chi, sau khi lấy lại bình tĩnh, bắt đầu cảm thấy không thoải mái.
Nàng giơ tay muốn gạt tay Lục Văn ra, người hơi lùi lại phía sau, nhưng Lục Văn lại tiến sát lại: “Đừng động, người ngoài đang nhìn kìa.”
Thẩm Nam Chi sửng sốt, nhìn ra phía sau Lục Văn, thấy trước cửa phòng ngủ, bên cửa sổ in rõ mấy bóng đen. Cửa sổ hé mở một khe hở nhỏ, rõ ràng có thể nhìn thấy động tĩnh bên trong.
“Ôm nhau rồi, ôm nhau rồi, ta đã nói là đôi phu thê trẻ giận dỗi thôi mà, chẳng phải là sẽ nhanh chóng làm lành sao!”
Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp