Không có thời gian để Thẩm Nam Chi suy nghĩ xem có nên ra tay hay không, lại phải ra tay như thế nào.
Tuy nhiên, ngay khi Lục Hằng vừa có động tác, đầu óc Thẩm Nam Chi gần như trống rỗng, trước mắt lóe lên ánh bạc, nàng đã nhanh chóng rút d.a.o găm từ dưới gối ra, dùng hết sức đ.â.m về phía Lục Hằng.
Sắc mặt Lục Hằng lập tức thay đổi, dù sao cũng có chút võ công phòng thân, phản ứng rất nhanh, nhưng vẫn vì khoảng cách đ.â.m quá gần, mà bị lưỡi d.a.o sắc bén cứa một đường trên má, khiến hắn đau đớn "hít" một tiếng.
Có chất lỏng ấm nóng chảy xuống mặt, trong mắt Lục Hằng đã âm u, hắn hung dữ trừng mắt nhìn Thẩm Nam Chi, miệng mắng chửi: "Nữ nhân không biết điều!"
Lục Hằng lập tức đưa tay về phía Thẩm Nam Chi, nắm lấy cổ tay cầm d.a.o của nàng, định cướp lấy con dao.
Chuyện này vốn không khó, hắn là nam nhân, đối phó với một nữ nhân yếu ớt tự nhiên là dễ như trở bàn tay.
Chính vì trong lòng đang thả lỏng, lại hoàn toàn không ngờ tớiThẩm Nam Chi vốn tính nhu nhược lúc này lại kiên quyết đến mức nào, ngay khoảnh khắc hắn ta đưa tay ra, Thẩm Nam Chi đột nhiên nắm chặt con d.a.o găm trong tay, liều mạng giãy giụa như phát điên c.h.é.m về phía cổ Lục Hằng.
“Mẹ kiếp! Nàng điên rồi!” Lục Hằng hét lớn một tiếng, đẩy Thẩm Nam Chi ra. Hắn ta đưa tay sờ lên cổ, vết thương không sâu nhưng đã dính đầy máu.
Thất bại hai lần, đúng như những gì nàng dự liệu trước đó, nàng căn bản không phải là đối thủ của Lục Hằng. Sức lực nàng quá nhỏ, lại chẳng có chút võ công nào, nàng g.i.ế.c không được Lục Hằng, chỉ chọc giận hắn ta, tự rước thêm tai họa và dày vò cho mình.
Thẩm Nam Chi run rẩy đôi môi, cố gắng mở miệng muốn kêu cứu, nhưng vừa mở miệng, Lục Hằng đã giơ tay tát nàng một cái.
“Xem ra ta đã quá khách sáo với nàng rồi, hôm nay ta phải chơi c.h.ế.t nàng!”
Mắt Lục Hằng hung dữ, cơn thịnh nộ khiến vết thương ở cổ rách ra, m.á.u chảy nhiều hơn, nhưng hắn ta chẳng hề quan tâm.
Như đã quyết tâm, tối nay dù có chuyện gì xảy ra, hắn ta cũng sẽ không dừng lại, chỉ càng thêm biến chất, đòi lại tất cả những gì đã bỏ lỡ từ Thẩm Nam Chi.
Không...
Thẩm Nam Chi sắp hoàn toàn tuyệt vọng.
Nàng sắp c.h.ế.t rồi, nếu không thì tại sao đầu óc lại minh mẫn đến thế.
Nàng bỗng nhớ lại rất nhiều chuyện, nhớ lại từ khi bắt đầu có kí ức, mẫu thân nàng dẫn nàng đi khắp nơi làm thuê. Nàng khi đó chỉ là một đứa trẻ vài tuổi, không biết làm những việc đó là chuyện hết sức bình thường, nhưng mẫu thân nàng lại trách mắng.
Nàng nhớ câu nói mình nghe nhiều nhất chính là: “Ngay cả việc này cũng không biết làm, con còn biết làm gì nữa!”
Nàng đã vô số lần nghĩ, cuộc sống khổ sở thế này, chi bằng cứ c.h.ế.t đi cho rồi. Nhưng nàng nhát gan, nhu nhược, lại càng sợ chết, chưa từng dám phản kháng dù chỉ một chút.
Nhưng bây giờ, nàng không còn lựa chọn nào khác.
Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp