Thẩm Nam Chi lang thang vô định trên đường phố, lớp mạng che mặt mỏng manh che đi sắc mặt trắng bệch và bên má sưng đỏ của nàng, những vết thương trên người ẩn ẩn đau nhức dưới lớp quần áo, nhưng trên đường không một ai nhận ra sự khác thường của nàng. Nàng giống như một cô nương rảnh rỗi ra phố dạo chơi, không ai biết nàng vừa trải qua đau khổ như thế nào, và đêm nay lại có chuyện đen tối như vực sâu đang chờ đợi nàng.
Nhưng nàng biết sẽ có chuyện gì xảy ra với mình, là sống dở c.h.ế.t dở, là ác mộng dày vò, nếu cứ thế này mà trở về Quốc công phủ, ngay cả bản thân nàng cũng thấy mình thật ngu ngốc.
Nhưng nàng có thể đi đâu?
Bầu trời càng lúc càng tối, như thể ông trời cũng đang báo trước những chuyện sắp xảy ra đêm nay, mây đen dày đặc che khuất gần hết ánh sáng, trời chưa tối hẳn mà đã âm u.
Thẩm Nam Chi đi ngang qua một tiệm rèn ở phía nam thành phố, người thợ rèn trong tiệm đang đặt miếng sắt vừa nung đỏ lên bàn gõ “keng keng” vang dội, từng tiếng từng tiếng lọt vào tai, khiến cho nàng dù đầu óc hỗn loạn cũng không khỏi quay đầu nhìn.
Một dãy lưỡi d.a.o sắc bén được trưng bày trong tủ kính của tiệm rèn, nhưng đều không phải đao to kiếm lớn, bởi vì triều đình đã có quy định rõ ràng về việc chế tạo vũ khí tư nhân, nên trong các tiệm rèn thông thường chỉ có d.a.o chặt, d.a.o thái, d.a.o găm hoặc kiếm ngắn, cung tên các loại.
Thẩm Nam Chi dừng bước, đáy mắt phản chiếu lưỡi d.a.o sắc bén, như có một luồng nước ngầm nào đó đang không ngừng dâng lên trong lòng.
Giết hắn.
Nàng vốn không nên gả cho Lục Hằng, nàng vốn không nên xuất hiện ở Quốc công phủ.
Nàng thà sống một cuộc đời tầm thường, nàng thà sống một cuộc đời bình lặng nhạt nhòa.
Những thứ nàng khao khát, mong muốn, nàng đều có thể từ bỏ, nhưng nàng không muốn bị dày vò như vậy, một lần, hai lần, nếu nàng còn sống, nàng sẽ mãi mãi không thể thoát khỏi vực sâu đó.
Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp