Trên hành lang, những cánh cửa đóng kín khiến người ta không thể phân biệt được căn phòng nào là không có người. Hắn không thể suy nghĩ thêm nữa, dường như chỉ một khắc nữa thôi là sẽ ngã quỵ xuống.
Lúc này, từ căn phòng bên cạnh bỗng truyền đến tiếng bước chân khe khẽ, tiếng bước chân ngày càng gần cửa, như thể chỉ một lát nữa sẽ mở cửa nhìn thấy hắn.
Lục Văn nghiêm mặt, véo mạnh vào cánh tay mình để lấy lại chút lý trí. Đáy mắt đỏ ngầu dâng lên sát ý. Dù trong tình trạng này, hắn vẫn có thể g.i.ế.c c.h.ế.t đối phương ngay khi cửa mở ra.
Và ngay sau đó, cánh cửa mở ra. Điều đầu tiên ập vào giác quan của hắn là một mùi hương ngọt ngào quen thuộc và mê hoặc, xen lẫn một chút hương phấn thoang thoảng. Một đôi mắt đen tròn xoe đầy kinh ngạc xuất hiện trong tầm mắt. Bên tai là tiếng kêu thất thanh của người nữ nhân: “Lục Văn, sao đệ lại ở đây?”
Hắn cứ ngỡ mình đang gặp ảo giác, nhưng sao lại xuất hiện ảo giác về người nữ nhân này vào lúc này chứ?
Dược tính khiến hắn thần trí mơ hồ. Người nữ nhân trước mắt xinh đẹp vô ngần, giống như lần đầu tiên hắn gặp nàng.
Không, còn đẹp hơn cả lúc đó.
Chỉ là lúc này nàng không khóc, đáy mắt phản chiếu toàn bộ hình bóng của hắn.
Mọi thứ xung quanh dường như bắt đầu méo mó hỗn loạn, hắn gần như không thể phân biệt được thật giả, chỉ cảm thấy khuôn mặt trước mắt rõ ràng và chân thực, dường như chạm tay vào được.
Và hắn thực sự đã làm như vậy. Hắn đưa tay nắm lấy vai Thẩm Nam Chi, lòng bàn tay nóng bỏng khi chạm vào sự mềm mại này, như mất kiểm soát mà lan ra cảm giác ngứa ngáy dày đặc. Lục Văn thở hổn hển, khẽ gọi: “Tẩu tẩu, là nàng sao?”
Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp