Những ngón tay thon dài như ngọc của Lục Văn hơi cong lại, cầm lấy ly rượu trên bàn ngửa đầu uống cạn, chiếc cổ với những đường nét cơ bắp tuyệt đẹp càng thêm quyến rũ theo động tác nuốt, yết hầu lên xuống nhấp nhô, cổ áo hơi mở lộ ra xương quai xanh lõm xuống, tay áo vì động tác giơ tay lên mà lộ ra một đoạn cổ tay nhỏ, vài vết sẹo sâu cạn khác nhau trên cánh tay ẩn giấu trong bóng tối, rất nhanh lại bị hắn kéo tay áo xuống che khuất hoàn toàn.
Cho đến khi con thuyền chở đầy những người quyền quý giàu có dừng lại giữa hồ, cuối cùng cũng có người đi về phía góc tối, cúi đầu nói gì đó bên cạnh Lục Văn, Lục Văn liền gật đầu tỏ vẻ hiểu ý, không chút do dự đứng dậy, bỏ lại nửa bình rượu chưa uống hết, đi theo người nọ nhanh chóng bước ra khỏi gian phòng phụ.
mũi thuyền ban ngày còn tấp nập người qua lại, lúc này đã vắng tanh, trong những chiếc thuyền hoa nối liền với con thuyền, dường như thấp thoáng bóng người nam nữ mờ ảo.
Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp