Thẩm Nam Chi mấp máy môi, dưới lời nói mập mờ của Lục Hằng, nhất thời không biết nên nói gì, chỉ có thể khẽ gật đầu với Đường Đông, sau đó liền cụp mắt xuống, giảm bớt sự tồn tại của mình.
Đường Đông nhướng mày, cũng không nói thêm gì nữa, quay sang chắp tay hành lễ với Lục Hằng, sau đó đi dặn dò người phía dưới cầu thang chuẩn bị nhổ neo khởi hành.
Đường Đông đi rồi, Lục Hằng dường như đang suy nghĩ điều gì đó, im lặng đứng tại chỗ.
Thẩm Nam Chi theo bản năng ngước mắt nhìn quanh thuyền, những người nữ nhân xinh đẹp được những người nam nhân trung niên không phù hợp với tuổi tác ôm vào lòng, hai nam thanh niên tuấn tú tay cầm bình rượu đứng sát rạt nhau, cùng với một công tử mặc cẩm y đang một mình nghịch đồ vật trong tay như đang chờ đợi điều gì đó.
Thẩm Nam Chi do dự một chút, vẫn cứ mạnh dạn phá vỡ sự im lặng, hỏi Lục Hằng: "Thế tử, yến tiệc hôm nay, ta cần phải làm gì?"
Lục Hằng hoàn hồn, lại nhìn Thẩm Nam Chi một cái, rất nhanh lại dời mắt đi: "Không cần làm gì cả, đợi lát nữa thuyền chạy rồi, sẽ có người dẫn nàng vào phòng, nàng cứ ngoan ngoãn ở trong đó là được, nếu có người đến gõ cửa, nàng cứ nói rõ thân phận của mình, còn lại thì đừng nói nhiều, đừng hỏi nhiều, càng không được rời khỏi phòng nhìn thấy những thứ không nên nhìn, đợi đến khi yến tiệc kết thúc, ta sẽ đến tìm nàng, khi đó cùng nhau về phủ."
Giọng nói của Lục Hằng lạnh lùng không chút phập phồng, giống như đang giao nhiệm vụ cho hạ nhân, khiến trong lòng Thẩm Nam Chi có chút khó hiểu, càng cảm thấy ngột ngạt.
Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp