Trong lòng giằng xé một hồi, Lục Hằng mới dời mắt đi, sắc mặt âm trầm ép buộc bản thân quay người lại, lạnh lùng bỏ lại một câu: "Vậy thì đừng lề mề, nhanh lên."
Mãi đến khi bóng dáng Lục Hằng rời khỏi gian phòng, nàng mới thở phào nhẹ nhõm gần như không thể nghe thấy, dù cơ thể vẫn còn hơi cứng đờ, nhưng cũng không dám chậm trễ chút nào, sợ Lục Hằng sẽ quay lại, khiến nàng lại rơi vào tình cảnh khó xử.
Khi nàng mặc quần áo xong quay lại phòng thì thấy Lục Hằng đang ngồi uống nước bên bàn, đến gần mới thấy dường như đó không phải là nước lọc, mà là một màu đen kịt, hẳn là canh giải rượu vừa mới gọi người mang đến.
Nghĩ đến việc Lục Hằng lại uống rượu rồi mới đến đây, tâm trạng vừa mới thả lỏng được một chút của nàng lại căng thẳng trở lại.
Chưa kịp phản ứng, Lục Hằng đã quay đầu nhìn sang: "Đứng ngẩn ra đó làm gì, còn không mau gọi người chuẩn bị nước, muốn để ta đợi đến bao giờ?"
"Vâng... vâng... thế tử."
Lúc Lục Hằng tắm rửa trong phòng tắm, nàng căng thẳng ngồi bên giường bấm móng tay, không ngủ cũng không đứng dậy được.
Lần trước nhờ đúng lúc đến kỳ nguyệt sự nên mới thoát nạn, nhưng mấy ngày nay đã qua, nguyệt sự cũng đã kết thúc, nàng không còn lý do gì để từ chối nữa.
Nếu lần trước Lục Hằng không lộ ra bộ dạng đó, có lẽ nàng sẽ không kháng cự như vậy, nàng đã gả cho Lục Hằng, việc thân mật da thịt cũng là chuyện sớm muộn, dù không muốn nàng cũng tự nhận là đã chuẩn bị sẵn sàng.
Nhưng Lục Hằng lại thô lỗ đáng sợ như vậy.
Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp