Thẩm Nam Chi nghe vậy nhíu mày, rõ ràng là hôm qua Lục Hằng tự nói sẽ cùng đi, không biết hắn đang giận dỗi nàng, hay căn bản không để tâm đến việc này. Nhưng đã chậm trễ nhiều rồi, Thẩm Nam Chi nhận được tin liền lập tức đến chủ viện của Từ thị.
Trong sảnh, Từ thị ngồi trên ghế gỗ lim uống trà nóng, giữa mày ẩn chứa vài phần không kiên nhẫn. Cho đến khi bóng dáng Thẩm Nam Chi xuất hiện trong tầm mắt, sự không kiên nhẫn dần chuyển thành bất mãn, bà lên tiếng trước: “Hôm nay sao con dậy muộn vậy?”
Thẩm Nam Chi khựng lại, tuy có chút sợ hãi trước sự quở trách của Từ thị, nhưng vẫn thành thật đáp: “Con dâu đến thỉnh an mẫu thân, sáng nay vốn định gọi Thế tử cùng đến thỉnh an người, nhưng Thế tử chưa dậy, nên mới chậm trễ một chút.”
Từ thị nghe vậy, nhướng mày, nhìn Thẩm Nam Chi như dò xét, rất nhanh ánh mắt rơi xuống đôi môi vẫn còn hơi sưng của nàng sau khi thức dậy, khóe môi rõ ràng có một mảng vảy m.á.u màu sẫm. Ở chỗ đó, không cần nghĩ nhiều cũng biết bị thương thế nào.
Sắc mặt Từ thị hơi biến đổi, giọng nói cũng mang theo vài phần gấp gáp: “Con đã viên phòng với Hằng nhi rồi?”
Thẩm Nam Chi sững người, hai má lập tức đỏ bừng, không ngờ Từ thị lại hỏi thẳng thừng như vậy. Trong phòng còn có hạ nhân bên cạnh Từ thị, Thẩm Nam Chi xấu hổ đến mức không ngẩng đầu lên được, nghĩ đến lời Lục Hằng dặn dò trước khi rời đi hôm qua, nàng mấp máy môi, định nói gì đó cuối cùng cũng chỉ lẩm bẩm: “Vẫn… vẫn chưa… Con đến kỳ nguyệt sự…”
Dù giọng nói nhỏ, Từ thị vẫn nghe rõ ràng, lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẻ mặt vẫn bất mãn: “Nếu chưa, sao con lại đến muộn lâu như vậy, ta chưa từng bảo Hằng nhi đến thỉnh an buổi sáng, con cũng đừng lấy nó làm cớ. Mới thành thân được mấy ngày, con đã làm loạn quy củ, có biết sai không?”
Thẩm Nam Chi cụp mắt, cũng không biết lỗi lầm này sao lại đổ lên đầu nàng, nhưng nàng biết Từ thị sẽ không nghe nàng giải thích, không nói thêm gì nữa, chỉ đành nhỏ giọng đáp: “Vâng, con dâu biết sai rồi, sau này sẽ không đến muộn nữa.”
Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp