Chủ đề này không tiếp tục nữa, Lục Hằng gọi hạ nhân dọn bữa sáng.
Vì chuyện này mà Thẩm Nam Chi có chút mất khẩu vị, nhìn bàn ăn với những món ăn khác xa với thói quen ăn uống của mình, trong miệng dâng lên một vị đắng không rõ từ đâu.
Lục Hằng khẩu vị nặng, ngày thường cũng dậy muộn, luôn coi bữa sáng là bữa trưa, nên đương nhiên các món ăn được gọi cũng theo sở thích hàng ngày của hắn.
Lục Hằng không để ý lắm đến sự khác thường của Thẩm Nam Chi, ăn vài miếng rồi nói đến mục đích tìm Thẩm Nam Chi hôm nay: "Tết Trung Nguyên sắp đến, mọi năm đều là mẫu thân chuẩn bị và lo liệu việc này. Giờ mẫu thân cũng lớn tuổi rồi, nàng với tư cách là Thế tử phi, nên chia sẻ gánh nặng cho mẫu thân. Vì vậy ta nghĩ, năm nay việc đi tế tổ vào Tết Trung Nguyên, do nàng tiếp quản chuẩn bị, nàng thấy sao?"
Thẩm Nam Chi sững người, hoàn hồn lại, vô thức siết c.h.ặ.t đ.ầ.u ngón tay, muốn từ chối: "Thiếp sao? Việc quan trọng như vậy, thiếp nghĩ mẫu thân cũng không yên tâm giao cho thiếp làm, hơn nữa thiếp cũng mới..."
Mới vừa qua cửa.
Lời của Thẩm Nam Chi còn chưa nói hết, Lục Hằng đã cắt ngang: "Ta đã nói với mẫu thân về chuyện này rồi, mẫu thân cũng đã đồng ý. Nàng đã biết đây là việc cực kỳ quan trọng, thì càng phải nghiêm túc mà làm, không được xảy ra sai sót."
Thẩm Nam Chi mở to mắt, sáng nay nàng mới đi thỉnh an Từ thị, Từ thị căn bản không hề nhắc đến chuyện tế tổ vào Tết Trung Nguyên. Hơn nữa, nàng cũng có thể cảm nhận rõ ràng sự không thích và thiếu kiên nhẫn của Từ thị đối với mình, sao lại bằng lòng giao toàn quyền trọng trách như vậy vào tay nàng.
Trong khoảnh khắc im lặng, Lục Hằng không biết Thẩm Nam Chi đang nghĩ gì, nhưng hắn lại vô thức sờ mũi, dường như có chút chột dạ, vội vàng nói tiếp: "Nàng cũng đừng quá căng thẳng, việc này cũng không phải là chuyện gì khó, hiện tại cũng còn nhiều thời gian để chuẩn bị, ta tin nàng làm được. Ta và nàng là trưởng nam trưởng nữ trong nhà, tự nhiên phải làm gương cho các đệ muội, chia sẻ gánh nặng cho mẫu thân, vốn là điều chúng ta nên làm, không phải sao?"
Giọng Lục Hằng nhỏ nhẹ, không giống giọng trầm ấm của Lục Văn, nói chuyện nghe nhẹ nhàng như không có trọng lượng.
Hắn lải nhải nói những lời này nghe có vẻ hợp lý, nhưng thực ra câu nào cũng có mâu thuẫn. Thẩm Nam Chi chỉ nghe thấy câu "Ta tin tưởng nàng".
Nàng thoáng chút do dự, ánh mắt khẽ liếc về phía Lục Hằng, trong lòng thực khó hiểu. Người phu quân này, rõ ràng chẳng chút để tâm đến nàng, lại càng không hề tình nguyện rước nàng vào cửa, cớ sao lại tin tưởng nàng? Tin rằng một kẻ vô dụng như nàng có thể gánh vác trọng trách to lớn đến vậy?
Sự trầm mặc của Thẩm Nam Chi dần khiến Lục Hằng cảm thấy bực bội.
Việc này vốn chẳng như lời hắn nói nghe qua êm tai đến vậy, chỉ là một kế sách mà Từ thị bày ra, nhằm giúp hắn sớm thoát khỏi mối hôn nhân đáng chán ngán này.
Lễ tế tổ Trung Nguyên vốn là sự kiện trọng đại trong năm. Hơn nữa, tổ tịch của Lục gia không đặt tại Trường An, hàng năm tế tổ đều phải đến Nhạn Sơn cách Trường An hơn ba trăm dặm.
Sau khi tổ phần Lục gia được trùng tu lại, cứ mỗi tiết Trung Nguyên, cả gia tộc sẽ lưu lại tổ trạch trên Nhạn Sơn ba ngày. Trong ba ngày ấy, từ việc nhỏ như y thực hằng ngày, đến việc lớn như nghi lễ tế tổ ngày chính lễ, tất thảy đều cần có người chủ trì lo liệu.
Trong mắt Từ thị, với kiến thức và năng lực của Thẩm Nam Chi, trọng trách này tất nàng không kham nổi.
Nếu không kham nổi, tất sẽ xảy ra sai sót. Một khi Thẩm Nam Chi làm hỏng việc, họ liền có thể danh chính ngôn thuận đổ hết tội lỗi lên đầu nàng. Khi ấy, muốn giáng nàng xuống làm thiếp, hoặc thẳng tay bỏ nàng, đuổi ra khỏi phủ, cũng đều dễ như trở bàn tay.
Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp