Nàng vẫn là đứa con gái không được phụ mẫu coi trọng trong nhà, không được học hành tử tế, cũng chẳng có tài cán gì. Tính cách trầm lặng càng khiến nàng trở nên mờ nhạt bên cạnh muội muội xinh đẹp rạng rỡ. Dung mạo cũng hết sức tầm thường, nếu ném vào đám đông sẽ nhanh chóng bị chìm nghỉm.
Thật là không thể khoe khoang, thậm chí còn khiến người ta cảm thấy, nếu gả nàng đi mà không được nhà phu quân yêu thích, chẳng phải là làm mất mặt Thẩm gia sao?
Vì vậy, đến tận hai mươi ba tuổi, Thẩm Nam Chi mới có được một cuộc hôn nhân vốn không thuộc về mình.
Nếu đây là một cuộc hôn nhân tốt đẹp, thì sẽ không đến lượt Thẩm Nam Chi, thậm chí nếu không phải bất đắc dĩ, nếu không phải vì uy h.i.ế.p đến lợi ích của Thẩm Cẩn Nhu, thì Thẩm gia cũng nhất định sẽ không gả nàng đi.
Nhưng tại sao nàng chỉ có thể nhặt những thứ Thẩm Cẩn Nhu không cần, tại sao chỉ có những điều không may mới đến lượt nàng?
Nghĩ đến những điều bức bối khiến người ta nghẹt thở này, Thẩm Nam Chi gần như không thể kìm nén tiếng khóc sắp vỡ òa.
…
Đột nhiên, từ phía cửa phòng không xa truyền đến tiếng mở cửa đột ngột, khiến Thẩm Nam Chi nín thở, toàn thân cứng đờ, nhịp tim cũng bất chợt loạn nhịp, đập thình thịch trong lồng ngực.
Dưới lớp khăn hỷ đỏ, nàng không nhìn thấy bóng dáng người đến, nhưng vào giờ này, người dám tự tiện vào phòng tân hôn, ngoài Lục Hằng ra, còn có thể là ai?
Hắn ta vừa mới dan díu với kỹ nữ xong, giờ còn muốn đến đây động phòng với nàng sao?
Lông tơ trên người Thẩm Nam Chi dựng đứng cả lên, đôi mắt đẫm lệ vô thức rơi xuống một giọt, nhỏ lên mu bàn tay đang đặt chồng lên nhau trên chân nàng, khiến mu bàn tay vốn đã lạnh ngắt bỗng chốc ấm lên.
Thẩm Nam Chi bừng tỉnh, sợ Lục Hằng nhìn thấy, vội vàng đan hai tay vào nhau che đi giọt nước mắt đã lan ra, ngồi ngay ngắn lại, không biết phải làm sao cho phải.
Bước chân của người đến không hề lảo đảo như người say rượu, từng bước chân đều đặn, chậm rãi nhưng không thể xem nhẹ, không những không khiến người ta yên tâm, ngược lại càng làm tăng thêm bầu không khí căng thẳng đến đáng sợ.
Thẩm Nam Chi chỉ cảm thấy mình sắp nghẹt thở, ngay lúc sắp không nhịn nổi nữa thì một cây ngọc như ý lặng lẽ luồn vào dưới khăn hỷ của nàng, mang theo một làn gió mát, khẽ lay động vài sợi tóc trên trán nàng, cứ như vậy, không hề báo trước, khăn hỷ đã bị vén lên.
Trước mắt nàng là một khuôn mặt tuấn tú, tà mị mà lạnh lùng. Đôi mắt sắc bén, làn da trắng lạnh, sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng dưới sống mũi lại điểm một màu đỏ anh đào hiếm thấy ở nam nhân. Đường quai hàm sắc nét toát lên vẻ lạnh lùng, khó gần.
Thẩm Nam Chi chưa từng thấy nam nhân nào đẹp như vậy.
Hắn cao lớn, thẳng tắp, đuôi mắt lạnh băng dưới ánh nến bỗng lóe lên một nụ cười khó hiểu, như thể vừa phát hiện ra điều gì bất ngờ, nhưng lại giống như sương giá trong thung lũng lạnh lẽo muốn nuốt chửng người ta. Đôi mắt đen láy lạnh lẽo phản chiếu bóng dáng của nàng, mang theo một chút tà khí, nụ cười kia liền biến mất trong chớp mắt.
Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp