Sau Khi Linh Khí Sống Lại Chương 54: Không chiến đấu

[Cập nhật lúc: 03:55 11/04/2025]

Bạn đang đọc truyện tranh Sau Khi Linh Khí Sống Lại - Chương 54: Không chiến đấu với chất lượng hình ảnh tốt nhất tại truyenfull.nl. Nếu bạn gặp sự cố khi đọc truyện vui lòng để lại bình luận bên dưới để chúng mình sửa lỗi. Các bạn cũng có thế xem nhiều bộ truyện HOT, truyện mới khác tại truyenfull.nl bằng cách truy cập vào các danh mục truyện trên thanh menu hoặc quay trở về trang chủ. Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ. Thanks!

Edit + Beta: Basic Needs

………..

Trải qua một số kỹ năng tẩy luyện trước đó, A Điêu chả còn hoài nghi cái tên đám kỹ năng này sẽ đè bẹp công hiệu của chúng, cứ thế đổi hết một hơi. Hơn nữa sau khi nhìn kỹ càng chức năng, cô tăng điểm kỹ năng ngụy trang lên tối đa, đồng thời đẩy điểm mục 202 tới cấp 10. Cứ tiếp nữa lại không đủ năng lực niệm, cô đành bỏ qua mà thôi.

Bồn cầu biết tại sao cô lại vung ra một khoản lớn như vậy.

So với việc thiếu tiền cần phải khóc than lừa tiền đêm hôm khuya khoắt, lấy năng lực niệm có độ khó thấp nhất đối với cô.

Người này sinh ra để làm người ta tức.

Mặc dù ngay lập tức gần như dọn sạch năng lực niệm của mình, nhưng lại đổi lấy được một vụ thu hoạch khổng lồ.

Kỹ năng vừa khởi động, phía trước gương xuất hiện một gã mập mạp có bắn đại bác cũng không liên quan tới Trần A Điêu.

Tốt quá, chức năng mạnh dữ dội.

Thay đổi danh tính, cô có thể làm rất nhiều điều mà mình không tiện làm, đồng thời có thể ngụy trang thật giả cho bản thân.

Bồn Cầu: “Không có khả năng giấu được người có cấp bậc như hiệu trưởng nhưng giấu được Chu Giang là chuyện đương nhiên.”

A Điêu: “So với Nội vệ nọ thì sao?”

Bồn Cầu: “Nếu không có điểm lên max cấp sẽ không che giấu được, nhưng đập cho đầy thì ổn. Suy cho cùng linh khí vừa phục hồi, thực lực trên đỉnh của họ còn chưa cao đến thế. Nhưng nếu tốc độ tiến bộ của cô kém bọn họ… thì khó nói được.”

A Điêu biết những Nội vệ dựa vào lực lượng nòng cốt của quốc gia cùng với nhóm người hiệu trưởng có tốc độ phát triển phải nói là tuyệt đối kinh khủng, một ngày ngàn dặm, không phải là đám gà rù không tiền không quyền như bọn cô sánh nổi. Bạn nhìn xem ngay cả một Thứ sử như Trần Nhiên mà còn gom được nhiều linh hạch như vậy.

“Tôi biết súp phân cơ chuyển cốt chắc chắn được sử dụng để tẩy rửa xương cốt, nâng cao thể chất từ trong ra ngoài, nhưng hiệu ứng nén chân không này... Chẳng lẽ nén linh khí tới một mức giúp tôi tiện hấp thu, từ đó giảm bớt thời gian hấp thu lượng linh khí cần thiết?”

Bồn Cầu: “Đúng vậy.”

Úi chà, ngon ngon!

A Điêu lập tức vui mừng khôn xiết, chỉ thiếu điều ôm lấy bồn cầu hôn một cái. Song, cô mơ hồ cảm thấy những thứ chuẩn bị kỹ càng này như đang thúc giục cô đi xử ma quỷ… Chỉ thiếu mỗi cách tu luyện linh năng.

Cái bồn cầu này không đơn giản đâu.

Nhưng trọng điểm vẫn là đến cùng công thức này sẽ tốn bao nhiêu tiền?

A Điêu cẩn thận mở nội dung công thức, nhìn vào danh sách công thức bên trong, lại dùng quang não tính toán giá thị trường của nó, lúc đó hai mắt cô đã biến thành màu đen.

Vãi cứt, một liều đã tốn tới 3 triệu tinh tệ!

Để cô đi mua cái vớ đen trùm đầu cướp ngân hàng cho rồi.

“Không có tiền, không có tiền, không có tiền...” A Điêu so sánh với các loại dược liệu cất bên phía kho ngân hàng và nhận ra tỷ lệ dự đoán chính xác trước kia của cô vẫn ổn. Một phần ba của các loại thuốc đã tích trữ đủ, nhưng tổng số lượng hai phần ba khác tính ra thì trung bình mỗi một liều cũng phải chi 2,500,000 tinh tệ.

(P1)

Uống trong bảy ngày, thế ít nhất vẫn chi tới 17,500,000 tinh tệ.

Mặc dù các loại dược liệu còn lại có khả năng dùng cho các công thức sau này, nhưng công thức phân cơ chuyển cốt hiện tại cần rất nhiều tinh tệ, cô không thể gom đủ trong một thời gian ngắn. Thay vì vậy nên thanh lý hàng tồn kho trước đã để tăng sức mạnh hiện tại.

Nhưng A Điêu không có ý định ra tay ngay bây giờ, cô muốn chờ tới ngày thi đại học sau này có rồi mới bán. Chắc chắn vô số gia tộc chi mạnh tay một phen vì con cái thi lần đại học cuối cùng, và khi đó giá cả mới đạt tới đỉnh cao nhất.

Tuy không đủ khả năng mua công thức pha dược liệu là thế, có một thứ khác cần mua sớm. Thế là cô đã lên Taobao tìm kiếm một từ khóa.

Cô có linh cảm rằng những ngày sau khi nhập học chắc chắn sẽ rất “hài hòa”.

Có khi cô còn bị đánh.

Đâm ra phải chuẩn bị cho tốt để tránh bị đánh đập.

.....

Bởi vì thuốc thang chưa tới nơi và năng lực niệm lại sắp hết, A Điêu dứt khoát không mở bồn cầu tu luyện cùng với 202. Ngược lại cô nghiên cứu mấy kiến thức về tu luyện linh năng vào ngày cuối cùng, tránh cho ngày hôm sau khai giảng lại không có chuẩn bị gì.

Ngày khai giảng rất nóng dù mới có 8 giờ sáng, không ít học sinh thấy nóng tới mức mặc cả quần đùi áo tay ngắn và A Điêu cũng không ngoại lệ. Cô đeo ba lô rách, đang đọc tin tức trên điện thoại di động.

Liên quan tới sự huyên náo trong xã hội, cả triều đình và Liên minh Học phủ đều đưa ra một tuyên bố nhất trí: Thuật toán đúng, có nói mấy người cũng không hiểu, muốn hiểu thì cho tới hố đất, tranh tài xem ai giết nhiều hơn.

Điên à, ai muốn tới hố đất, đó là công việc của mấy người sai nha và binh lính, đám con em cục vàng cục bạc nhà chúng tôi còn lâu mới đi.

Bắt một số người, giết một số người rồi, về sau còn nghe nói có lần tuyển sinh thứ hai thứ ba vì để tuyển lại những thí sinh không vào được trường mình hằng ngưỡng mộ, khi đó họ lại mở to mắt xem số liệu của những lần thi này có phù hợp với sự thật hay chăng.

Thuật toán có hợp lý hay không chỉ cần tính toán thêm mấy lần nhìn vào kết quả sẽ biết.

Giống như Học phủ Kim Lăng lần này khi từ 3,000 người chỉ chọn 200, tỷ lệ thấp đến mức làm người ta giận sôi. Thế chả lẽ 2,800 người bị loại khi cứ thế dẹp đường về nhà?

Đương nhiên đó là chuyện không thể. Học phủ Kim Lăng không tuyển hai lần, bởi vì nó là tiếng vang đầu tiên duy nhất, trong lãnh thổ Đam Châu đã không còn nguồn sinh viên nào tốt hơn cho nó tuyển lần hai. Nhưng đối với các trường khác mà nói, 3000 nhân tài trong lần tuyển đầu của Học phủ Kim Lăng là nguồn sinh viên ưu tú nhất, dẫu cho 200 người mạnh nhất đã bị chọn mất, 2,800 còn lại vẫn có chất lượng bên trong cao tót vời, thậm chí rất nhiều người còn mạnh hơn cả người trúng tuyển ngay đợt 1 của bọn họ. Thế nên lần tuyển sinh thứ 2 là cơ hội cho cả hai bên.

(P2)

Đối với những người không được nhận vào Học phủ Kim Lăng mà nói, thất vọng thì thất vọng đấy nhưng vào được trường trung học xếp hạng cao đã không tồi. Ít nhất nơi này là thành phố Kim Lăng của tỉnh thành Đam Châu, toàn bộ tài nguyên của Đam Châu đều nghiêng về phía này, cường giả nhiều, cơ hội cũng nhiều.

Bởi vì sức nóng của lần tuyển sinh thứ hai, tiếng ồn dần dà lắng xuống.

Mấy thứ này chẳng vương gì tới A Điêu. Cô đã vào cổng trường, số liệu nhận dạng đều ở hết trong kho, không cần đăng ký, trực tiếp rửa tay đi nhận sách và đồng phục học sinh, v.v.

Sách không nhiều, đồng phục học sinh chỉ có hai bộ mà chẳng dày là mấy, A Điêu nhét toàn bộ hết vào ba lô khiến cái ba lô căng tròn. Bộ dạng mang ba lô càng khiến cô trông quê mùa hơn cả thế nhưng cô chả màng, cứ thế rời đi.

Trái lại vẫn được chọn ký túc xá, A Điêu nộp một khoản tiền ở, vừa chuẩn bị chuyển đồ đến ký túc xá rồi nói sau thì giữa chừng lại đói bụng, thế là cô đến ngay căng tin mua mấy cái bánh bao.

“Bồn cầu, có phải lượng đồ ăn của tôi giờ đây không được ổn không? Do canh hoa trứng cà chua rửa sạch tạp chất trong dạ dày à?”

Nếu cơ thể không chỉ mập ra mà còn cao hơn đôi chút, thật sự A Điêu chả dám ăn nữa.

Bồn Cầu: “Cô còn trẻ nhưng sớm già, nền tảng bị tổn hại quá nhiều, một khi thể chất của cô tăng lên, nhu cầu dinh dưỡng bị thiếu hụt sẽ tăng vọt, đây là tình huống tự nhiên. Bằng không cô nghĩ vì sao thiên phú phát triển ở loại C của cô lại thấp thế.”

Hả?

A Điêu đang gặm bánh bao ngỡ ngàng, chứ không phải từ đầu đã thấy vậy à?

Bởi vì A B của cô quá cao cho nên cơ thể không chịu nổi, C bèn…

Bồn Cầu: “Cô có tố chất ban đầu cao hơn thế này, tôi đang nói toàn bộ A B C đều cao hơn bây giờ. Nhưng ảnh hưởng đến căn cơ của cô đã làm các mặt thiên phú sụp đổ không ít, cho nên trước mắt cô chỉ đo lường ra như thế thôi. Đành từ từ nuôi trở lại. Cô có biết quá thông minh dễ chết không? Cũng đảo ngược lại được.”

Thật ra con nít dễ chết yểu là do có tố chất quá cao.

Cô chính là loại người như vậy.

Trước đây A Điêu đã hay tố chất của mình không kém, nhưng chả ngờ được còn tốt hơn nhiều so với dự đoán của mình. Vui vẻ thì vui vẻ đấy, chẳng qua cô lại hỏi với nỗi cẩn thận: “Nuôi lại có dễ không?”

Bồn Cầu: “Dễ dàng, chi tiền vào tài nguyên là được.”

Tốt, đừng nói nữa, tôi hiểu rồi.

A Điêu nghĩ đến canh trứng cà chua cấp thấp nhất đã tốn tận 1,8 triệu tinh tệ của cô, chưa kể đến nuôi cho thiên phú cô quay lại.

Nghĩ tiếp nữa, cô tuột huyết áp xỉu luôn.

A Điêu cúi đầu tiếp tục cắn bánh bao, cắn cắn, bỗng nhiên trước mắt tối sầm.

(P3)

Một người nhảy xuống từ tầng ba của tòa nhà giảng dạy bên cạnh, và đá cô từ trên không.

Chân mang gió đầy rắn rỏi dữ dằn, lia về hướng cái đầu cô.

Cái này là muốn đá cho não cô lắc lư luôn à?

.....

Xoát!

Mặc dù A Điêu vừa mới biết bên cạnh có một đối tượng tiến công được với cấp trung, nhưng bởi vì người có cấp trung trong Kim Lăng khá nhiều, thầy cô đã đủ nắm thành bó to, thật sự không phải chuyện gì lạ nên cô đâu để ý. Do đó vừa rồi khi người này nhảy xuống, cô không kịp đề phòng.

Chân này quất tới quá mạnh, tay trái của cô nắm bánh bao, tay phải cầm một túi bánh bao, phía sau còn đeo ba lô căng phồng, lúc bị đánh lén có linh hoạt đến đâu cũng không thể hoàn toàn né tránh. Thế là cô chỉ nhìn rồi lui về phía sau, đang muốn đặt đồ xuống đánh lại chợt thoáng thấy được bộ dạng và quần áo của đối phương.

Thiếu niên 18 hoặc 19 tuổi, đồng phục học sinh.

Là một học sinh.

Nhưng gần đây có người.

Ánh mắt A Điêu chợt lóe lên, dưới chân cố ý lảo đảo...

Bùm!

Giày của đối phương mạnh tới mức chắc gì cô đã chịu nổi đạp xuống trước mắt cô. Khi nó nện xuống đất, phiến đá xanh dày nặng cổ xưa và cứng rắn trên mặt đất có tiếng nứt toác; tên này đổi chân, xoay người, thuận thế lại tung ra một cú quét bổ tới.

Dứt khoát lưu loát, lực chân đáng sợ, mức độ sức mạnh có lẽ đạt đến G2, là một tên dữ dằn. A Điêu một lần nữa lùi lại, lần này thậm chí còn nhếch nhác hơn.

Bánh bao rơi xuống đất, ba lô va vào cây, bị cành cây kéo toạc, một đống đồ rơi loảng xoảng ra ngoài đất.

Cô ngã xuống đất, vô cùng lấm lem.

Thiếu niên nheo mắt, toan sấn lên tấn công lần nữa, lại nghe thấy cửa sổ phòng học phía sau mở ra: “Mấy em làm gì vậy!”

Thiếu niên quay đầu nhìn thoáng qua, đây là tòa nhà giảng dạy, hiển nhiên đằng sau có lớp học, có học sinh. Dẫu cho hôm nay là ngày khai giảng đầu tiên, chưa có giờ học chính thức, hiện tại vẫn đang sửa sang, nhưng động tĩnh bên bọn họ lớn như vậy... Làm giáo viên gào thét cũng là chuyện bình thường.

Nhưng thiếu niên thấy đây chỉ là một thầy giáo lên lớp bình thường, và lớp này chỉ là lớp 10, không tính là nhân vật gì. Hắn không quan tâm cho nên tiếp tục nhào về phía A Điêu còn miệng lại rú trướng lên.

“Trần A Điêu, nghe nói thực lực của mày hơn người, ngày thi tuyển còn giết người nữa. So tài với tao, để tao xem đến cùng mày giỏi cỡ nào!”

Không phải hắn không có đầu óc, đồng thời còn cố tình nói cho thấy mình và A Điêu so tài, để giáo viên kia không cần quan tâm tới.

Giáo viên trong lớp học thấy vậy bèn chần chừ thật, ông ta biết rõ bấy giờ điều quan trọng nhất trong trường không gì khác hơn là các học sinh thi vào đại học và đám sinh viên lớp 12 mới; con cháu quyền quý dày đặc, cực kỳ không dễ gây hấn.

(P4)

Nhưng nếu đánh như vậy thì động tĩnh quá lớn.

Ông ta do dự một hồi, A Điêu nhận được lời nhắc nhở của bồn cầu.

Úi chà có mấy tên cấp trung tới đây, quả là đúng dịp. Lúc đầu cô còn muốn mượn camera giám sát để gây sự, nay vừa đúng lúc có người tới vậy thì tốt quá rồi.

Thế là bịch một tiếng, cô quỳ xuống.

.....

Mười phút trước tại lớp 12A1, không giống như khách sạn A Điêu chọn + nhà tổ Kim Lăng khi ở đâu cũng được, anh em nhà họ Điền đã hoàn mỹ biểu diễn quá trình dân chúng bình thường đi học. Ăn uống ngon miệng nhận đủ khen ngợi rồi, người thân trong nhà đã chuẩn bị đầy đủ đồ từ lâu cho nên họ đã vào luôn ký túc xá từ hôm qua, hôm nay họ có thể nhẹ nhõm tới lớp báo danh. Song anh em nhà họ Điền vừa đến đã cảm thấy ngay bầu không khí vô cùng kỳ quặc.

Nói thế nào đây, sau khi vào họ mới biết hóa ra 10 thí sinh đầu tiên đều vào cùng một lớp A1, 11 người xếp hạng sau sẽ vào lớp A2.

Lớp A1 có tổng cộng 50 người, ngoại trừ 10 người bọn họ, 40 người còn lại đều là học sinh được tuyển chọn từ cuộc thi nội bộ. Không phải bảo bọn họ kiêu căng tự mãn nhưng đám người này biết nhau trong quá trình kiểm tra riêng đó, hình thành một nhóm nhỏ cố định, có một màng ngăn cách đối với kỳ thi triệu tập tuyển sinh sau này, thêm chuyện bọn họ ngầm thừa nhận đám được được chọn riêng sẽ ưu tú nhất, thế là ai nấy đều mang cảm giác xa cách.

Nếu chỉ có cái này cũng chẳng sao, vốn anh em nhà họ Điền có tấm lòng khoan dung, nhưng phiền toái là khi bọn họ đến, họ nhận ra bên kia có mấy người đang đàm tiếu phong thanh.

Sau khi nghe rõ nội dung, hai anh em quýnh quýu lên, đi ngay ra ngoài tìm người và đúng lúc gặp được Tống Linh.

Tống Linh thấy bộ dáng lòng nóng như lửa đốt của họ bèn nhíu mày, hỏi một câu: “Xảy ra chuyện gì?”

Kỳ quái, một người lạnh lùng như vậy mà chủ động hỏi?

Điền Trung Hương lanh lợi, đã nói: “Vừa nghe mấy người được chọn riêng nói có tên đáng gờm tên là Viên Thuật gì đó. Hắn đi tìm A Điêu đánh nhau rồi.”

Viên Thuật?

Tống Linh biết nhiều thông tin hơn bọn họ, biết Viên Thuật giỏi giang cỡ nào: “Chúng ta có đi cũng vô dụng, đánh không lại, đi theo tôi.”

Thật ra Trình Chương có ở trong lớp, và biết từ lâu đám người này đang bàn tán cái chi. Trông nhẹ như mây gió là thế, thật ra lại là chiêu để thăm dò lũ thí sinh top 10 bọn cậu.

Đánh một Trần A Điêu là biết được trình độ của tất cả.

Tuy nhiên đây là chuyện thường tình, Trình Chương cảm thấy anh em nhà họ Điền làm truyện nhỏ xé ra to, chỉ quen biết nhau trong kỳ thi, để ý thì để ý thôi mắc gì lo lắng cho Trần A Điêu như vậy?

Có lẽ đây là chỗ hồn nhiên của những đứa trẻ đi ra từ nhà bình thường?

(P5)

Trình Chương lật sách từ chối cho ý kiến, chợt nghe thấy một học sinh được chọn riêng bên kia cười đùa hỏi cậu ta: “Này, Trình Chương phải không? Cậu có biết Trần A Điêu không? Cậu nghĩ sao về nó? Đánh lại Viên Thuật không?”

Đời nào mà thắng?

Nhưng đám người này đang thử thăm dò mình, muốn xem chỗ đứng của họ.

Với sự dò xét của gia tộc và quan sát của riêng mình, ít nhất 10 trong số 40 học sinh đậu kỳ kiểm tra nội bộ lớp A1 đã nắm vững linh năng, còn là dạng không xác định được ngày nắm vững, có khả năng sớm hơn nửa tháng, nhanh hơn những người còn lại một chặng đường dài. Đồng thời mỗi một người trong nhóm 10 người này không dễ đối phó, và Viên Thuật là một trong số đó.

Nhưng Viên Thuật chắc xếp hàng phía sau.

“Sao vậy được, ngay cả linh năng mà cậu ta còn không năm giữ nổi, chắc bạn Viên Thuật nắm giữ từ trước rồi.” Trình Chương trả lời đúng trọng tâm, mấy người trao đổi ánh mắt với nhau.

“Có thể chôn sống người đã rất giỏi.” Đối phương vẫn còn cười nói.

Trình Chương mỉm cười: “Hoàn cảnh kiểm tra thiên phú được lấp đầy nồng độ linh khí, hơn nữa còn có en

Truyện mới