Hoắc Bắc Hành để cảnh sát tiến lên kiểm tra an nguy của mình, sau đó vỗ vai đối phương: "Vất vả rồi, đồng chí cảnh sát. "
Anh cứ tùy ý và thản nhiên như vậy bước ra khỏi hiện trường vụ án và đến trước mặt An Nhất đang sững sờ ở một bên.
"Bà xã, đi thôi, về nhà."
An Nhất nhìn người đàn ông đầy mưu mô trước mặt mà cảm thấy đau lòng, như thể Hoắc Đại Bảo ngây thơ hồn nhiên đã bước vào giai đoạn nổi loạn.
Vừa rồi cậu thật sự bị dọa sợ, cho rằng Lý Thủ Quyền sẽ làm tổn thương đối phương, đến hiện tại sắc mặt còn có chút trắng bệch, trên trán toát ra chút mồ hôi.
Nhưng Hoắc Bắc Hành đang vì không cần ly hôn mà đắc ý.
Mẹ kiếp.
Không cần ly hôn, không khí trong lành.
An Nhất đưa tay nhéo bắp thịt trên cánh tay Hoắc Bắc Hành.
Gần như là dùng toàn bộ sức lực, muốn vặn thịt đối phương xuống.
Cảm giác đau đớn truyền đến, nhưng Hoắc Bắc Hành vẫn cắn răng chịu đựng.
An Nhất rất tức giận: " Lúc nãy anh làm gì vậy hả? Anh đang đùa giỡn với mạng sống của mình à?"
Hoắc Bắc Hành nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tức giận tới đỏ lên của An Nhất, không dám đắc ý nữa, vội vàng cúi đầu: " Tôi nắm chắt mà, em đừng tức giận"
An Nhất bẻ đầu Hoắc Bắc Hành nhìn trái nhìn phải, phát hiện trên cổ đối phương thật sự không có vết thương, lúc này mới yên tâm.
Vừa rồi Lý Thủ Quyền đặt đao lên cổ Hoắc Bắc Hành, giống như nắm chặt trái tim cậu trong tay vậy.
Trong đầu cậu trống rỗng, chỉ muốn Lý Thủ Quyền thả Hoắc Bắc Hành ra, để cậu đi đổi cũng tốt.
Trong lòng cậu biết, cậu sẽ không gặp được một Hoắc Bắc Hành nào nữa.
Người đàn ông luôn ủng hộ cậu, tin tưởng cậu, luôn luôn đứng về phía cậu.
Nhìn bộ dáng áy náy của An Nhất, Hoắc Bắc Hành kéo An Nhất ra khỏi đám người, đi tới dưới một gốc cây.
Cây này tên là sung, nhưng đối với "Trái tim thiếu nữ pha lê màu hồng" thì đây lại là một cây liễu.
1
Những tin đồn về Hoắc Bắc Hành trước đây nói anh đào hoa đến mức không thể nào đào hoa hơn nữa, thế nhưng thực tế lại là người chưa từng nói chuyện yêu đương, lần này đúng là anh hơi quá đáng. Dáng người Hoắc Bắc Hành cao lớn cúi người đi bên cạnh An Nhất.
Bốn chữ tay chân lúng túng viết rõ lên trên người Hoắc Bắc Hành.
An Nhất lẩm bẩm: "Tôi sẽ ly dị anh, cuộc hôn nhân của tôi đầy lừa dối."
Hoắc Bắc Hành một trăm lần không đồng ý, sao có thể chấp nhận vợ đến tay còn có thể bay: "Không được. "
"Dựa vào cái gì không được."
Hoắc Bắc Hành trong nháy mắt thay đổi khí thế, cúi người tới gần An Nhất, trong đôi mắt đào hoa mang ý tứ dò xét: " Em muốn gạt người? "
An Nhất bị nhìn có chút chột dạ.
Hoắc Bắc Hành: "Lừa gạt người trước mặt cảnh sát, không sợ người ta bắt em? "
An Nhất: "Anh..."
Hoắc Bắc Hành kéo tay An Nhất, quay đầu: "Đồng chí cảnh sát ơ..."
An Nhất vội vàng đưa tay che miệng anh lại: "Không ly, không ly"
Bộ dáng kia hận không thể đem Hoắc Bắc Hành nặn lại đi nhét vào thùng rác.
Chó chết!!!
Nghe thấy chưa, chó chết!