Cố Linh Linh nhìn Lâm Cứuđứng trước cửa nửa ngày bất động, nhướng chân nhìn vào trong, trong nháy mắt nhìn thấy vị đại soái ca vai rộng chân dài, khí chất hào hoa phong nhã.
Cố Linh Linh sửng sốt một chút, gần như kinh ngạc trước bộ dáng được ông trời ban cho chén cơm ngoại hình của Hoắc Bắc Hành, trong mắt người thiết kế, đó là một chiếc móc áo hoàn hảo.
Cô vô thức định hướng nghề người mẫu cho đối phương.
Hoắc Bắc Hành có chút ảo não đứng dậy, đưa tay vuốt tóc lại, nghiên đầu nhìn An Nhất.
Mắt đào hoa không có bất kỳ che dấu nào, ánh mắt cực kì lộ liễu, nhưng nhìn một cái liền thu hồi ánh mắt, "Các cậu nói chuyện trước đi."
Dứt lời, cất bước đến bên bàn tiếp tục mày mò cái ấm rách nát trong phòng nghỉ.
An Nhất bị Hoắc Bắc Hành nhìn đến run rẩy, quấn lấy chăn nhỏ trên người, trong lòng ngược lại có chút cảm ơn Lâm Nghiên, đồng thời cũng ngạc nhiên phát hiện, cái mình đang đắp không phải chăn, mà là tấm vải mỏng lét.
Biết rằng phòng làm việc của họ là nghèo, không nghĩ rằng nó nghèo như vậy.
Lâm Nghiên, Cố Linh Linh và đàn anh ba người đi vào.
An Nhất nhìn thấy đàn anh trong phòng làm việc của Cooy, kinh ngạc mấy giây, dù sao lúc trước khi cậu và Lý Thủ Quyền đánh nhau, đối phương vẫn luôn ở bên cạnh khuyên can.
An Nhất: " Người này là?"
Lâm Cứusải bước tiến lên: "Để tôi giới thiệu một chút đi, vị đồng chí này từ hôm nay trở đi chính là một thành viên trong "Trái tim thiếu nữ pha lê màu hồng" của chúng ta, đồng chí này có tin thần chính nghĩa, đã cung cấp cho chúng ta một phần chứng cứ. Hiện tại dư luận trên mạng đã thay đổi, cũng chứng minh phòng làm việc của chúng ta trong sạch, trong chuyện này đồng chí này cũng là một trong những công thần, anh ấy chính là..."
Nói đến tên Lâm Cứutạm ngừng, cậu ta đúng là không biết tên, sau đó yên lặng nhìn Quách Bân một cái: "Anh ấy là người tốt. "
An Nhất:...
Quách Bân:...
Ánh mắt của An Nhất dừng lại trên hai người một lát, muốn đứng dậy bắt tay Quách Bân, nhưng vừa đứng dậy liền cảm thấy người không có miếng sức, tựa như cả người bị đào hết xương cốt nên lại ngồi trở về.
An Nhất có chút xấu hổ cười cười: "Thật ngại quá, cảm thấy trên người có chút nặng nề, mơ mơ màng màng. "
Lâm Cứulắc đầu: "Cái này không trách cậu. "
An Nhất:?
Lâm Nghiên: "Là do tôi cho cậu uống thuốc ngủ hơi nhiều"
An Nhất:...
Cám ơn vì đã cho tôi uống nhiều.
Bên kia, Cố Linh Linh yên lặng đi tới bên cạnh Hoắc Bắc Hành, muốn nói chuyện, muốn ngỏ lời hỏi đối phương có ký hợp đồng với công ty nào hay không, nếu có thể đưa đối phương đến làm người mẫu trong phòng làm việc của bọn họ, cô sống cuộc sống này cũng không còn gì tiếc nuối.
Hơn nữa mối quan hệ của người này với An Nhất cũng không tệ, hẳn là bạn bè.
Mỹ nữ duy nhất của phòng mỉm cười: " Soái ca, xin chào!" *
*Bên Trung để bắt chuyện với người lạ, giới trẻ thường gọi là soái ca hoặc mỹ nữ nha. Tui thấy hay nên quyết định giữ nguyên.
Hoắc Bắc Hành nghe thấy bên cạnh có giọng nói, quay đầu nhìn.
Không ai cả.
Cố Linh Linh: "Soái ca, cúi đầu. "
Hoắc Bắc Hành cúi đầu nhìn thấy cô, biết đối phương và An Nhất là bạn, dịu dàng cười nói: "Xin chào. "
Cầm ấm đun nước rách rót một ly nước, đặt lên bàn, đẩy tới trước người Cố Linh Linh.
Đối phương có khí chất phi thường và toát lên vẻ quyến rũ trong mọi cử chỉ, ngay cả khi anh ta cầm một cái ấm cùi để rót nước.
Cố Linh Linh nhìn ly nước kia, trong lòng giơ ngón tay cái, giọng cũng rất tốt cũng dễ nghe, nhìn như là một quý ông.
Hoắc Bắc Hành cười với cô: "Là có gì muốn nói sao? "
"Có, có thể có chút mạo muội."
"Không sao."
An Nhất ngồi bên kia nhìn tấm vải nhỏ trên người mình, hoàn toàn không biết Hoắc Bắc Hành ở bên này giả vờ làm một quý ông thân sĩ.
Cố Linh Linh hỏi thẳng: "Nhìn tỷ lệ thân hình của anh đều rất hoàn hảo, xin hỏi anh là người mẫu sao? "
Hoắc Bắc Hành: "Không phải. "
Cố Linh Linh kinh ngạc, không thể nào, ngoại hình của đối phương tốt như vậy.
" Vậy anh lăn lộn trong giới nghệ thuật giải trí sao?"
Lần này đối phương có phản ứng.
"Không sai biệt lắm."
Yes!
Điều đó thật tốt quá, tham gia vào các phương tiện truyền thông giải trí cũng được, cũng có thể lừa dối đối phương để làm người mẫu cho họ.
Cố Linh Linh vui vẻ: "Vậy anh là diễn viên hay thần tượng? "
Hoắc Bắc Hành cười ôn nhu: "Ông chủ. "
Cố Linh Linh:?
????????
Ông chủ?!!!
Giờ khắc này, Cố Linh Linh ý thức được người đàn ông trước mắt này cũng không đơn giản.
Vội vàng chuyển đề tài: "Vậy thật là tuổi trẻ tài cao rồi, anh và An Nhất là bạn bè sao? "
"Không phải."
Cố Linh Linh:?
Hoắc Bắc Hành: "Tôi là chồng của cậu ấy. "
Cố Linh Linh:...
Thế giới này càng ngày càng trở nên kì diệu.
Lâm Cứulà đại thiếu gia, An Nhất có một người chồng giàu có làm ông chủ lớn.
Và cô, người phụ nữ xinh đẹp bị hai tên cờ hó kia lừa dối.
Trở thành oan chủng duy nhất trong Trái tim thiếu nữ pha lê màu hồng.
Và cũng là người bình thường duy nhất.
Hoắc Bắc Hành không có thói quen mang theo danh thiếp, trực tiếp đem phương thức liên lạc đưa cho Cố Linh Linh, nếu có việc có thể liên hệ trực tiếp với anh.
Bên ngoài trời đã tối, hôm nay mọi người đều mệt mỏi cả về thể xác lẫn tinh thần, hơn mười giờ tối, lần lượt rời khỏi phòng làm việc.
Hoắc Bắc Hành ôm người xuống lầu, đến cửa, An Nhất có chút ngượng ngùng: "Chúng ta tự mình đi đi. "
"Bên ngoài lạnh."
An Nhất: " Nhưng anh vẫn chưa đi ra ngoài." "
Hoắc Bắc Hành:...
Thuốc ngủ gần như đã hết tác dụng, An Nhất lúc này mới nhớ tới hai người đang náo loạn ly hôn.
Hoắc Bắc Hành nhìn thấy An Nhất yên lặng kéo dài khoảng cách với mình, đưa tay kéo người trở về, "Giữa chúng ta còn có lời hứa chưa hoàn thành. "
An Nhất khó hiểu, chờ ánh mắt dừng lại trên môi Hoắc Bắc Hành lúc này mới nhớ ra, vội vàng lắc đầu.
Hoắc Bắc Hành đến gần cậu: "Em muốn đổi ý? "
An Nhất rối rắm: "Không phải, chính là có chút không thích hợp, anh đổi cái khác đi. "
"Cũng được."
Đối phương thoải mái đáp ứng, An Nhất có chút ngạc nhiên không ngờ Hoắc Bắc Hành lại dễ nói chuyện như vậy.
Ngay sau đó liền nghe anh nói: " Chúng ta sẽ không ly hôn."
An Nhất:...
Chết tiệt, hóa ra anh ấy chờ chỗ này.
An Nhất do dự, giống như chọn cái nào cũng không được.
Hoắc Bắc Hành: "Rất khó chọn? "
An Nhất gật đầu.
Ngón tay thon dài của Hoắc Bắc Hành gõ nhẹ vào ngực nhỏ của An Nhất: "Không có gì khó chọn, An Nhất em là người trưởng thành rồi. "
An Nhất:?
Hoắc Bắc Hành: "Có thể chọn cả hai mà!"
An Nhất:...
Anh có thể làm người được không?