Sinh em bé?
Ai sinh? Cậu sinh?
Cậu lấy cái gì mà sinh?
An Nhất nằm trên giường tự như bị sét đánh
Êm là một người đàn ông, êm sao có thể sinh!!!
Như là lần đầu tiên cứ bước vào thành phố này y như nhau, thành phố lớn thật sự quá điên cuồng.
Một tên nhóc choai choai lấy chồng, nếu ở trong thôn việc cậu lấy chồng chắc là bị người đời đàm tiếu cả đời nhưng ở thành phố lại chẳng ai buồn quan tâm.
Hiện tại còn muốn sinh bé con.
Sinh không được, không thể sinh.
Cậu thử tưởng tượng, thân thể không có chức năng này nha.
Chẳng lẽ... lẽ nào bên Thái Lan kỹ thuật đã phát triển đến như vậy rồi à?
Cậu không muốn đi Thái Lan Sawatdee ka.
*Sawatdee ka ý là chào
An Nhất coi là lời nói không cố kị của đứa nhỏ hai mươi lăm tuổi đầu, muốn giãy dụa đứng dậy nói chuyện, nói cho đối phương
biết là là một đại nam nhân căn bản không thể sinh em bé, nhưng mà giường lớn quá êm cậu như là đang nằm trên đống bông mềm mại nếu lún sâu một chút nữa liền không đi ra được, tứ chi ếch xanh nhỏ như đang ở vùng vẫy trong vũng bùn, vặn vẹo nửa ngày mới nhích được nửa cái thân trên.
Dựa vào chính mình thoát ly hiểm cảnh.
An Nhất: Thật là mệt mỏi qué!
Chủ yếu là tứ chi không có điểm tựa đứng dậy so với lên núi đào rau dại còn mất sức hơn. Nhưng mà mới vừa ngốc đầu lên không tới một giây ngay sau đó " Bịch" lại bị nhấn trở về.
An Nhất:......
Tôi cảnh cáo nhà mi, không được vũ nhục thành quả lao động của tôi.
Hoắc Bắc Hành từ phía trên cúi nhìn An Nhất, lúc này nửa thân trên của hắn vẫn như cũ chưa có mặc áo, vẫn luôn đang mặc bộ quần áo mới của hoàng đế, quần thì thay thành một cái quần vận động màu xám, đối phương giống như vừa tắm xong trên người vẫn còn thoang thoảng mùi gỗ, mắt hoa đào nhìn cậu: " Sinh cho tôi một em bé được không?"
Tựa như đang trưng cầu ý kiến của cậu nhưng giọng điệu hoàn toàn lại là một đứa nhỏ đang vòi vĩnh.
Giống như hôm nay An Nhất không sinh ra một em bé cho anh thì liền từ ếch nhỏ ngồi đáy giếng ở thôn bùm một phát biến thành ếch nhỏ ở giường lớn trong thành phố, đừng mong trốn thoát.
Được
Được lắm chàng trai.
Đây chỉ cần anh nói ngọt là tui liền có thể sinh sao?
An Nhất đương nhiên là mở miệng nói không, kết quả vừa ngẩng đầu thấy ánh mắt trẻ con ngây thơ của Hoắc Bắc Hành, giống như đang hỏi có thể cho hắn một cây kẹo mút không?
Nhưng thứ mà đối phương muốn không phải là kẹo mút 10 đồng một cây mà là muốn một em bé nha.
An Nhất tuy rằng có chút không đành lòng, nhưng vẫn là mở miệng cự tuyệt, "Tôi không có cách nào sinh được em bé cho anh cả?"
Lời nói ra, trong phòng an tĩnh vài giây, Hoắc Bắc Hành vốn đang gương mặt tươi cười, ý cười trong nháy mắt đọng lại ở trên mặt, mắt đào hoa cô đơn ủy khuất mà nhìn cậu, miệng mếu, lập tức đứng dậy ục ục lăn đến một bên cuộn mình trong chăn.
" Cậu không sinh, liền không cần cậu nữa!"
Nói xong còn hung hăng đập xuống giường, vẻ phẫn nộ.
Giường: