Xung quanh ồn ào, những người ăn uống nói chuyện và cười đùa, có vài đứa trẻ tụ tập ngồi xổm dưới sàn nhà chơi oto nhựa.
Đó là một món quà đặc biệt dành cho phần trẻ em, nó nhỏ đến mức chỉ bằng một nửa bàn tay người lớn chỉ cần nhấn công tắc nó sẽ chạy chầm chậm trên mặt đất.
Mặc dù ở con đường này vận tốc xe được quy định là 60 dặm nhưng hiển nhiên chiếc xe này vẫn chạy như điên trên mặt đất với tốc độ nửa ngày đi được một mét, mặt tiền cửa hàng là hàng rào bảo vệ và nó vẫn đang từ từ chạy về phía trước ở nơi ngoài vòng pháp luật này.
Hoắc Tiêu chưa từng tới kiểu cửa hàng thức ăn nhanh như thế này, không khí bên trong tràn ngập mùi dầu, nó không ăn loại đồ ăn như thế này, sắc mặt đen thui thối hoắc như thể bất cứ lúc nào cũng có thể đứng dậy bỏ đi.
An Nhất lấy đồ ăn trên khay xuống, đặt một phần trước mặt Hoắc Tiêu.
An Nhất: "Ăn đi." "
Hoắc Tiêu quay đầu lại trên mặt viết đầy chữ từ chối, ai mà thèm ăn mấy thứ này, đều là đồ chiên qua chiên lại, một chút giá trị dinh dưỡng cũng không có.
Hoắc Tiêu: "Tôi không ăn." "
Ếch xanh nhỏ tự bóc giấy bọc ngoài hamburger của mình ra, rồi cắn một miếng, "Ăn cái này là có lợi. "
Hoắc Tiêu khó hiểu, loại thực phẩm có hàm lượng calo cao này lấy đâu ra chỗ tốt, "Có lợi ích gì? "
Nó không tin đối phương có thể nói ra cái gì có ích.
An Nhất phồng má nhai, bắt đầu cho Hoắc Tiêu học tiết đọc hiểu: "Hãy nhìn những người xung quanh đang ăn, cậu thấy gì?"
Hoắc Tiêu nhìn về phía bốn phía, không phải mọi người đang ăn uống bình thường có cái gì mà xem.
Hoắc Tiêu giả ngu: "Tôi cái gì cũng không nhìn thấy"
An Nhất: "Vậy chứng tỏ cậu còn quá non." "
Bị người ta xem thường, Hoắc Tiêu có chút không cam lòng, lòng tự trọng của nó rất mạnh, không chấp nhận người khác coi thường hắn.
"Vậy anh nói đi, ăn đồ chiên rán, thì có cái gì trên người bọn họ?"
An Nhất: "Vui vẻ nha." "
Hoắc Tiêu:...
Điều gì có thể vui hơn ăn một bữa ăn vặt?
Vậy thì chỉ có hai bữa ăn.
Nó quay đầu nhìn, quả nhiên tâm tình mỗi người đều rất không tệ, cùng bạn bè ngồi ăn uống nói cười.
Nhìn thấy vẻ mặt căng thẳng của Hoắc Tiêu, An Nhất không hiểu nổi sự ưu tú của đại gia đình này, khi nhìn thấy Hoắc Tiêu cầm tờ giấy kết quả kiểm tra với điểm rất gần tuyệt đối ở bên đường với vẻ mặt u sầu, cậu không khỏi sửng sốt, kết quả chỉ còn cách điểm tuyệt đối một điểm, vậy mà khiến một thiếu niên mười bảy tuổi lộ ra vẻ quẫn bách, không phải thiếu một điểm nên buồn mà đó là sự sỉ nhục đối với bản thân, giống như nếu không đạt tốt đa thì không thể thấy người khác.
OU ONLY LIVE ONCE) *** Carter Jones, the school nerd, and Killian Henderson, the reputated troublemaker, somehow end up getting detenti...
Sau đó An Nhất đưa ra kết luận, Hoắc gia không đơn giản, gia tộc ai cũng là muốn đứng đầu
Cũng đột nhiên hiểu tại sao luôn cảm thấy đại gia đình này có một ít gien 18+ tiềm ẩn.
Dưới áp lực cao như vậy, rất dễ tạo ra biến thái.
Tựa như Hoắc Bắc Hành nếu không ngốc