Đầu bị đánh một cái, Hoắc Tiêu cả người đều ngơ ngơ luôn, ánh mắt châm chọc vốn đang lạnh như băng bất ngờ bị sự kinh ngạc thay thế.
Khuôn mặt trẻ trung đầy sức sống kia kiểu tôi là ai, đây là đâu?
Sững sờ tại chỗ thật lâu không có lấy lại tinh thần.
Nhìn bộ dạng ngốc nghếch trước mắt này, An Nhất: Chắc là lần đầu tiên bị đánh đi.
Hoắc Tiêu bất luận là năng lực hay phương diện học tập đều ưu tú, từ nhỏ đến lớn, Hoắc Tiêu chưa bao giờ bị ai đánh, tuy rằng thành tích của nó có lên có xuống, cha mẹ sẽ nhìn không vừa mắt, nhưng cũng chỉ là tình cảm và thái độ lạnh nhạt đi, chưa từng động thủ với nó, ngay cả một cái kí đầu nó cũng chưa từng bị.
Càng đừng nói bạn học hoặc bạn bè xung quanh nó có Hoắc gia làm chỗ dựa, cho dù là đối thủ cũng không dám chọc.
Mà trước mắt đột nhiên xuất hiện, nam thê của anh họ nó vậy mà dám động thủ đánh vào đầu nó, đối phương lại dám đánh vào đầu nó!!!!!
Nơi thông minh nhất của nó!
2
Làm thế nào anh ta dám!
Thái độ luôn luôn bình tĩnh và vững vàng của Hoắc Tiêu có chút sụp đổ, có thể là hành vi của đối phương quá mức kí.ch thích, nói chuyện đều có chút lắp bắp: "Anh... anh tại sao anh lại đánh tôi? "
An Nhất nhìn nhóc với vẻ mặt vô tội, đứa bé này đang nói cái gì vậy? Không phải cậu ấy bảo mình đánh sao?
Nhìn Hoắc Tiêu, miệng nhỏ An Nhất há ra vì kinh ngạc.
Toi rồi, đối phương bị cậu đánh mất trí nhớ rồi.
Hoắc Tiêu tay nắm thành quyền, trên mặt có chút xấu hổ buồn bực mà đỏ lên: "Từ nhỏ đến lớn, không một ai dám đánh tôi "
An Nhất mắt có nhiều ý tứ "À~~~~" một tiếng, giơ tay sờ sờ cằm: "Vậy tuổi thơ của cậu có chút không trọn vẹn a. "
Hoắc Tiêu:...
Cậu cho rằng thời thơ ấu của mỗi người đa số đều sẽ làm bạn với dép lê và chổi, dù sao khi còn bé đều nhờ vào tuổi nhỏ mà làm càng, không làm chút chuyện chó thì không thể nào chấp nhận được.
Nhìn gương mặt đỏ bừng của Hoắc Tiêu, An Nhất cao 1m82 tiến lên vỗ vỗ bả vai Hoắc Tiêu cao 1m88, "Không có việc gì đâu, hiện tại đã hoàn chỉnh rồi, không cần cảm ơn tôi. "
Cám ơn.
Cám ơn cái đờ cờ mờ nhà anh.
Hoắc Tiêu nuốt lời th.ô tục vào trong bụng, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm An Nhất: "Anh là gì của tôi, dựa vào đâu mà đánh tôi?"
An Nhất hỏi ngược lại: "Hoắc Bắc Hành là người của cậu? "
Hoắc Tiêu cảm thấy đối phương đang hỏi nhảm: "Là anh họ tôi. "
An Nhất: "Anh họ của cậu đối với cậu mà nói là mang thân phận gì?"
Hoắc Tiêu: "Đương nhiên là trưởng bối. "
Ếch xanh nhỏ híp mắt cười: Hắc hắc.
Nhìn nụ cười tươi rói của đối phương, Hoắc Tiêu:...
Mẹ kiếp, bị lừa rồi.
Đối phương gả cho anh họ cậu, trên lý thuyết coi như là trưởng bối của hắn.
Kỳ thật vừa rồi đánh đối phương một cái, An Nhất cũng có một chút lòng riêng, nhưng không nhiều lắm, cũng chỉ là tiện tay đánh mạnh một cái thôi, dù sao không ai thích nỗ lực của mình bị người ta thờ ơ nói không đáng một xu.
Cậu cũng có thể nhìn ra, đối phương bởi vì từ nhỏ sống hoàn cảnh đầy đủ, mà nuôi ra một thân ngạo khí không ai bằng có khi không biết tôn trọng người khác, tính cách có chút bốc đồng, lần này coi như là đánh đối phương, bằng không cũng sẽ không cố ý nói cho đối phương biết, cậu hiện tại là trưởng bối của đối phương.
Nhưng hiển nhiên đối phương hiện tại không có bất kỳ lòng hối cải nào, vẫn như cũ tức giận đùng đùng nhìn cậu.
Hoắc Tiêu cảm thấy đối phương nhất định là ăn gan hùm mật báo, đối phương trăm phương nghàn kế để được gả vào Hoắc gia, không có khả năng không biết mình là thân phận gì, Hoắc gia lứa sau được coi trọng nhất chính là mình, xung quanh mỗi người đều nịnh bợ một chút.
Vừa rồi một cái đánh kia rất có khả năng là đối phương nhất thời xúc động.
Hoắc Tiêu trợn mắt nhìn An Nhất " Anh dám lại đánh tôi một cái nữa không?"
An Nhất liếc mắt ù ù cạc cạc không hiểu gì nhìn Hoắc Tiêu.
Đứa nhỏ này có đam mê đặc thù nào à?
A, thật là một tiểu biế.n thái nha!!
Người Hoắc gia hẳn là có gien 18+ ở trên người, không thể nói Hoắc Bắc Hành nếu không ngốc chính là thích chơi hệ Mosaic, bằng chứng là anh ấy ở nhà cũng không mặc quần áo.
Mà hiện tại em họ đối phương cũng có loại suy nghĩ mới lạ này.
Quả nhiên đại gia tộc chính là khác người.
Ếch xanh nhỏ một lần nữa mở rộng tầm nhìn của mình trong thành phố lớn, đã biết một thứ không nên biết.
Nhìn ánh mắt do dự của An Nhất, Hoắc Tiêu cười lạnh một tiếng, sự tự tin trở lại trên mặt lại nó liền biết đối phương không...
Bộp!
Hoắc Tiêu:...
An Nhất bất đắc dĩ nhìn nhóc, giọng điệu mang theo sự sủng nịch: "Thật sự là không có biện pháp với cậu mà. "
Hoắc Tiêu không dám tin chỉ vào An Nhất "Anh... anh..."
An Nhất chân mày khẽ nhíu một chút, bộ dáng của cậu vốn đã thanh tú, lúc này còn mang theo chút biểu tình sức sống linh động: "Còn lại muốn thêm một cái sao?"
Nói xong giơ tay lên.
Hoắc Tiêu lập tức lui một bước.
Đổi lại là để người khác động thủ đánh nó, cho thêm một trăm triệu căn bản không có ai dám.
Nhưng để cho đối phương đánh, đối phương là thật đánh a.
Hoắc Tiêu trong giây lát miệng mồm có chút đơ, giọng điệu cảnh cáo: " Anh có biết nếu cái tay này của anh hạ xuống sẽ có chuyện gì không? "
An Nhất cười rạng rỡ: "Sẽ đánh cậu kêu meo meo nha. "
Hoắc Tiêu:!
Năm phút sau, Hoắc Tiêu tức giận đỏ mặt từ phòng cờ đi ra, đầu óc ong ong vì đau.
Chu Thục thấy, hỏi An Nhất đi ra phía sau, "Tiểu Tiêu làm sao vậy, nhìn giống như là muốn phóng hỏa vậy?""
An Nhất trợn tròn mắt nói dối " Em ấy đánh bài thua. "
Không nói sự thật, chủ yếu cũng xuất phát từ việc Hoắc Tiêu căn bản không muốn công khai chuyện này cho mọi người, nếu đối phương thật sự muốn cậu không thể ở lại Hoắc gia nữa, lúc đi ra sẽ trắng trợn cáo trạng chuyện cậu đánh nhóc, nhưng mà đối phương hiện tại tức giận đỏ mặt, cũng không có đem cái này nói ra, hiển nhiên cũng không muốn để cho người khác biết, khả năng cũng có một phần nhỏ nguyên nhân, đại thiếu gia không muốn để cho người khác biết bản thân bị đánh.
"Như vậy à." Chu Thục an ủi: "Con đừng để bụng, Tiểu Tiêu đứa nhỏ này từ nhỏ lòng tự trọng và tính hơn thua đều rất cao, cái gì không đúng ý đều dễ dàng nổi giận, để tý dì đi nói chuyện với nó"
An Nhất: " Không có gì đâu ạ"
Con đã đánh nó đó