Trong hành lang sáng đèn, nhưng chỗ cánh cửa thông ra ngoài sân thượng lại tối đen như mực.
Cố Hướng Đông chắc chắn vừa rồi mình đã nghe thấy tiếng động gì đó.
Hắn nhíu mày nhìn chằm chằm vào hướng đó, mắt ánh lên vẻ cảnh giác.
Sau vài giây yên tĩnh, một bóng người mới từ từ bước ra từ sau cánh cửa, kèm theo tiếng cười vang lên: "Vốn dĩ nghe thấy tiếng hai người cãi nhau, tôi không muốn quấy rầy. Không ngờ, vẫn không cẩn thận lại làm phiền rồi..."
Chiếc áo vest đã biến đâu mất, anh chỉ mặc mỗi áo sơ mi đen.
Nhờ đó mà tỉ lệ eo và vai càng rõ ràng hơn.
Mặt Bùi Thứ không chút ngượng ngùng vì nghe lén người khác nói chuyện gì cả, còn trưng ra vẻ lâu ngày mới gặp bạn cũ, niềm nở chào hỏi hai người kia: "Hai vị, đã lâu không gặp."
Cố Hướng Đông vừa trông thấy anh là đồng tử co lại, vừa hết kinh ngạc đã nghiến răng nghiến lợi nói: "Là anh!"
Hắn năm nay đã 35, 36 tuổi, không để ý mấy tới việc chăm sóc da nên trên mặt đã có vài nếp nhăn, giờ còn nghiến răng càng khiến khuôn mặt trở nên vặn vẹo, đầy vẻ âm u.
Hạ Sấm đứng bên cạnh trông lại càng trẻ hơn nhiều.
Đôi mắt đen thâm trầm lạnh như băng, cặp môi mỏng mím chặt, nét mặt thấp thoáng vẻ lạnh lùng, thậm chí còn lộ ra sự cao ngạo của một thanh niên.
Ngày khi trông thấy Bùi Thứ, cậu khẽ nhíu mày.
Ánh mắt Bùi Thứ cũng lướt qua người cậu: Trẻ trung rạng rỡ, chẳng hề giấu đi sự ngang tàng, tác phong y hệt Lâm Khấu Khấu cách đây vài năm.
Chẳng trách Cố Hướng Đông lại cho rằng Lâm Khấu Khấu lại thiên vị cậu ta.
Suy nghĩ lóe qua trong chớp mắt, Bùi Thứ liền thu mắt lại ngay, chỉ nói: "Lúc trước nghe giám đốc nhà hàng nói hôm nay còn một công ty headhunter khác tụ họp ở đây, không ngờ là các vị. Giám đốc Cố sau này nếu cãi nhau với người nhà thì nên để ý hoàn cảnh, dù sao Thượng Hải chỉ rộng bằng đó. Bây giờ không giống như lúc Lâm Khấu Khấu còn ở Hàng Hướng các vị nên chú ý một chút."
Cố Hướng Đông và anh từng va chạm nhau.
Kỳ Lộ luôn đối đầu với Hàng Hướng.
Sau khi Lâm Khấu Khấu đi, Kỳ Lộ thừa cơ liền đục nước béo cò chiếm hết số khách hàng mà Hàng Hướng không rảnh bận tâm vì nội bộ lục đục, hơn nữa còn giở thủ đoạn thêm dầu vào lửa hòng chèn ép khiến doanh số năm vừa rồi của Hàng Hướng tụt dốc không phanh suýt trở thành trò cười trong ngành."
Cố Hướng Đông là giám đốc headhunter mới nhậm chức, đương nhiên đã bị mất hết thể diện.
Bây giờ gặp kẻ đầu sỏ là Bùi Thứ, hắn căm thù tận xương tủy: "Hàng Hướng chúng tôi rất tốt, không cần người ngoài nhọc lòng!"
Bùi Thứ bật cười: "Tôi chỉ thổn thức một chút thôi mà."
Hạ Sấm nhìn anh chằm chằm, không nói gì.
Bùi Thứ lại thở dài một tiếng, quay sang nhìn cậu ta bảo: "Dù sao suốt một năm qua, nhìn khắp bãi săn chẳng có lấy một đối thủ cũng thấy hơi chán."
Nhìn khắp bãi săn chẳng có lấy một đối thủ!
Câu nói khiêu khích cỡ nào chứ!
Từ lúc đi theo Lâm Khấu Khấu, Hạ Sấm đã biết kẻ trước mặt chẳng phải hạng tốt lành gì, trong mắt cậu ta dấy lên sự căm ghét, lạnh lùng nói: "Cố vấn Bùi vui mừng quá sớm rồi đấy. Chị ấy mà về thì anh là cái thá gì chứ?"
"Về á?"
Bùi Thứ ngước mắt lơ đãng, lia mắt qua chỗ cánh cửa rồi mới nhìn lại Hạ Sấm, bất chợt cõi lòng bộn bề, chẳng hiểu sao lại nảy sinh một loại cảm giác có chút thương hại.
"Tôi nghĩ có lẽ cậu không muốn nhìn thấy ngày đó đâu."
Câu này mang đậm ý ám chỉ.
Có điều lúc này Hạ Sấm lại không hiểu rõ.
Cậu ta nhíu mày nhìn Bùi Thứ: "Anh có ý gì?"
Bùi Thứ chỉ cười không đáp, rồi lướt qua giữa hai người họ, đưa lưng về phía họ vẫy tay: "Không có ý gì cả, hai người cứ nói chuyện tiếp đi, tôi đi trước đây."
Tiếng bước chân xa dần, anh đã đi khỏi đó.
Có nhân viên bên Hàng Hướng thấy Cố Hướng Đông và Hạ Sấm đi lâu quá bèn ta tìm, gặp hai người họ đều đứng ngoài hành lang. Vì thế hai người họ đều thu mắt về, chẳng ai nói với ai thêm câu nào, rời khỏi chỗ này về lại phòng. Thử đọc