Ở phía xa, một người da trắng đang đứng trên bờ, thổi chiếc kèn saxophone mang hơi thở của thời gian, khiến người ta có cảm giác như đang quay ngược về quá khứ.
Trong khoảnh khắc mơ màng, Truy Dã cảm thấy mình không phải đang ngồi bên bờ biển ở Los Angeles, mà là ở một thị trấn nhỏ thuộc huyện Thanh Linh nhiều năm về trước.
Nơi đó cũng có một vùng biển, hoặc có lẽ gọi là bãi bùn sẽ phù hợp hơn. Nước biển lẫn với bùn vàng, đục ngầu đến mức không nhìn thấu, giống như những con người ở đó—mông muội và hỗn độn.
Cậu sinh ra ở một nơi như vậy.
Nhưng cậu chưa bao giờ ghét bỏ nơi mình sinh ra. Nhà cậu được xây trên một sườn đồi, xung quanh là núi xanh nước biếc, phong cảnh hữu tình. Dù gần đó có một ngôi chùa đổ nát, mang theo chút hơi thở tàn úa của thời gian.
Rất ít người còn nhớ đến những bức tượng thần bị lãng quên trong đó. Nhưng mẹ cậu thì không. Mỗi khi đi chợ về, bà luôn đặt một quả táo đỏ lên bệ thờ.
Thỉnh thoảng, bà sẽ dẫn cậu theo. Khi ấy, cậu chỉ là một cậu nhóc bé xíu, ngước đầu nhìn pho tượng thần khổng lồ, tò mò dùng ngón tay chạm vào khuôn mặt lạnh băng của tượng Phật, lập tức bị mẹ nhíu mày trách mắng:
“Thần linh rất linh thiêng, sao con có thể tùy tiện chạm vào chứ?”
Cậu ấm ức chu môi: “Nhưng ngài ấy cũng là một kẻ tham ăn, ngày nào cũng ăn táo mà!”
Mẹ cậu bật cười, lấy một quả táo từ trong giỏ ra, nhét vào tay cậu: “Được rồi, đây là phí giữ bí mật mà ngài ấy cho con, đừng nói ra nhé.”
Truy Dã hít hà mùi hương của quả táo, miễn cưỡng gật đầu: “Thôi được, vậy con sẽ giữ bí mật này giúp thần linh.”
Mẹ cậu chắp tay, quỳ trước tượng Phật cầu nguyện: “Xin ngài cũng hãy phù hộ cho gia đình con.”
Cậu bắt chước mẹ, chắp tay cúi đầu: “Ngài phải phù hộ cho chúng con đấy nhé!”
Mẹ cậu mỉm cười, xoa đầu cậu, dắt cậu về nhà nấu cơm.