Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 455: Tim đập
Tiểu Bùi thái y lớn như vậy, lần đầu tiên khám bệnh cho một vị quyền cao chức trọng thế này, sợ đến mức hai tay đều run rẩy.
Triệu Diệc Thời thu hồi tầm mắt.
"Ta đâu có thịt người, học theo Lý cô nương người ta đi."
"Vâng, điện hạ."
Tiểu Bùi thái y chợt như nghĩ tới điều gì đó, vội vàng lấy thư ra.
"Ca ca bảo mang đến cho điện hạ."
Triệu Diệc Thời nhận lấy, không mở ra, mà đặt dưới lòng bàn tay.
"Đoạn đường này, các ngươi thế nào?"
"Rất thuận lợi."
Tiểu Bùi thái y nói xong, thì bắt tay vào xử lý vết thương.
Triệu Diệc Thời cau mày: "Sao chỉ có một câu này thôi?"
Tiểu Bùi thái y chẳng hiểu ra sao.
Thì đúng là rất thuận lợi mà.
Lại nữa, nếu như chịu khổ cũng không thể giãi bày được với điện hạ.
Thẩm Trùng thấy tên nhóc này không hiểu, vội nhỏ giọng nhắc nhở: "Lý cô nương thì sao?"
Hỏi đến cái này, Tiểu Bùi thái y chợt có một bụng nước đắng.
"Lý cô nương trừ ăn cơm, đi ngủ thì cũng chỉ lái xe, nàng ta lái xe nhanh lắm, lắc muốn chết luôn, kêu nàng ta đi chậm đi vững một chút thì nàng ta lại nói cái nết của ta với ca ca ta y chang nhau."
Nghe đến đây, Triệu Diệc Thời vô thức mím miệng.
Làm gì mà y chang nhau?
Cái miệng của Minh Đình ghê gớm hơn nhiều.
"Đúng rồi, nàng còn oán thán xe ngựa chậm quá, cưỡi ngựa mới nhanh, cưỡi ngựa đau mông lắm, ngồi xe thì cái nóc xe lại muốn bay luôn rồi."
"Phì..."
Tiểu Bùi thái y trợn mắt, kinh ngạc nhìn thái tôn điện hạ, có gì buồn cười sao?
Triệu Diệc Thời cố nghiêm mặt lại.
"Tình hình trong kinh thành thế nào rồi?"
Tiểu Bùi thái y nhớ đến những lời dặn của ca mình trước khi đi, vừa rửa lại vết thương cho điện hạ vừa kể về tình hình trong kinh thành.
...
Lý Bất Ngôn tắm rửa xong xuôi thì quay lại, vải băng cánh tay Triệu Diệc Thời đã thay mới.
Gương mặt chẳng có biểu cảm gì, vẫn đang xem tấu chương.
Bên cạnh, Tiểu Bùi thái y đang giã thuốc.
Thẩm Trùng không biết đi đâu mất rồi.
"Ta làm gì đây?" Lý Bất Ngôn thầm nghĩ.
Không có gì để làm cả, cũng chẳng có ai quản nàng, đứng vậy cũng mệt, vẫn là ngồi xuống trước đã nói sau.
Ngồi xuống, mí mắt chợt nặng nề, cố thức cũng khó chịu, vẫn là ngủ một giấc đã rồi nói sau.
Thế là nàng ngủ thật, trong mơ nàng thấy mình và Yến Tam Hợp lên núi hái dâu tằm ăn, cả miệng đều dính tùm lum, màu sắc trên lưỡi của thay đổi.
Ăn xong dâu tằm, lại đến bên suối bắt hai con cái, nướng lên ăn.
Lúc vừa đưa đến miệng, thì lưỡi chợt bị phỏng, Lý Bất Ngôn hoảng hốt tỉnh dậy thì phát hiện bụng mình đang kêu ung ục vì đói, ánh mắt bèn liếc qua người ngồi trước bàn.
Người đó chẳng ngẩng đầu lên: "Chuẩn bị cơm."
"Vâng, thưa điện hạ."
Hay lắm!
Lý Bất Ngôn ngạc nhiên đến ngây người, người này biết thuật đọc tâm hả?
Tay Triệu Diệc Thời cầm tấu chương, ngẩng đầu nhìn Lý Bất Ngôn: "Cô nương chịu khó ăn với ta một chút nhé."
"Không có gì không có gì."
Lý Bất Ngôn cười sáng lạn: "Ta cũng đang đói đây."
Nội thị đỡ Triệu Diệc Thời dậy: "Tiểu Bùi thái y cũng ăn cùng đi."
Tiểu Bùi thái y cả kinh đến run lên, tay chân lại bắt đầu như nhũn ra.
...
Trên bàn tròn nhỏ, bày ba bộ bát đũa.
Triệu Diệc Thời làm thủ thế mời: "Đừng câu nệ, ngồi hết đi.
Lý Bất Ngôn hào phóng ngồi xuống.