"Anh! Anh nói vì cái gì huấn luyện kia lập tức đồng ý chúng ta?"
Phương Chu không có về nhà mà chạy tới công ty tìm Cảnh Trăn.
Cảnh Trăn lấy một miếng khăn giấy xoa xoa mồ hôi trên trán, trả lời có lệ.
"Chắc làm giáo luyện tiền lương không cao, ai không muốn làm thêm mấy nơi."
Phương Chu gật gật đầu, tùy tay cầm trái chuối trên bàn trà lột ra ăn.
"Hình như vị huấn luyện này không giống một huấn luyện không được ai mời đến, xem động tác đá chân của anh ấy ít nhất cũng là nửa chuyên nghiệp."
Nói... lại châm chọc chậm rãi dạo bước đến trước mặt Cảnh Trăn, nhìn chằm chằm anh nói.
"Cũng có thể nói Tái ông mất ngựa thuận theo tự nhiên hết họa được phúc a."
Cảnh Trăn vốn quỳ gối thảm thượng làm việc, nhưng mà Phương Chu vào không thể lại quỳ, đành căng da đầu ngồi trên ghế xoay đau đến mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Chỉ là cậu bé phảng phất như Hoa Đà chuyển thế, tùy thân mang theo thuốc tể tới, lơ đãng có thể hóa giải đau đớn tích tụ.
Cảnh Trăn cười nhạo một trận "Em mới luyện mấy ngày mà có thể nhìn ra người ta giỏi, dở sao?"
Phương Chu không thèm để ý anh trêu chọc, trong miệng còn nhai chuối chưa kịp nuốt xuống.
"Giỏi hay không giỏi, xem ở câu lạc bộ đi."
"Như thế nào? Thay đổi huấn luyện viên liền chuẩn bị đến câu lạc bộ học?" Cảnh Trăn hỏi.
Phương Chu vốn là một thành viên trong câu lạc bộ TaeKwonDo của trường, nhưng bởi vì trong nhà an bài một tuần ba tiết học ở nhà, Phương Chu chỉ ghi danh ở câu lạc bộ chứ số lần đến đó học chỉ vài lần ít ỏi.
Hơn thế nữa, Cảnh Trăn cũng cho rằng học vỡ lòng người huấn luyện thật quan trọng nên giao cho người trong nhà dạy vẫn an tâm hơn, huấn luyện câu lạc bộ TaeKwonDo trường học tức nhiên không tốt bằng người Cảnh gia.
Phương Chu khập khiễng vòng qua, nơm nớp ngồi xuống ghế đối diện Cảnh Trăn.
"Anh, huấn luyện này thật sự không tồi, em cũng muốn thử xem phong cách bất đồng thế nào."
Cảnh Trăn không hề để ý chuyện này, Phương Chu có thể có cái mình hứng thú thật là tốt, cũng không phải phương hướng làm việc vì thế không chút để ý.
"Em muốn đi anh không phản đối, chỉ là em phải làm sao cho câu lạc bộ ngày càng tốt hơn không được yếu thế."
"Aaaa" Phương Chu thật rất muốn đem nửa trái chuối trong tay nhét vào miệng Cảnh Trăn, ngẫm lại.... ngoài miệng không chút keo kiệt ngợi khen.
"Anh! Anh đúng là một thương nhân trời sinh a."