"Có phải em chê tiền anh dơ ?"
Phương Chu cảm thấy trong giọng nói của Cảnh Trăn như muốn phun cả hàm răng bay ra ngoài. Cậu thật chịu không nổi từng câu, từng lời của Cảnh Trăn nói ra như dòng nước lạnh dội mạnh vào người, làm toàn thân đến tận trái tim cậu lạnh băng băng. Cậu tiến lên một bước đứng gần Cảnh Trăn hơn chút.
"Đều không phải. Anh! Ngài đừng hỏi như vậy. Em không có ý đó."
Cảnh Trăn như không có sức lực cùng cậu tranh luận "Vậy em có ý gì?"
Phương Chu biết Cảnh Trăn chưa bao giờ kiểm tra thẻ tiền của cậu, càng không biết mấy tháng qua, cậu mảy may không hề dùng đến số tiền trong thẻ đó.
"Anh!" Phương Chu nâng nâng mí mắt, nhìn khuôn mặt đã trắng bạch của anh "Chính là em cảm thấy đã có năng lực, đã lớn rồi nên học cách tự nuôi sống mình."
Cảnh Trăn đột nhiên đứng lên "Được! Tự mình nuôi lấy mình!" Ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Phương Chu suốt một phút đồng hồ, chỉ có ngực phập phồng phập phồng phảng phất tảng ra tức giận.
Anh bức giọng nói mình phải trầm tĩnh lại.
"Anh không muốn ở chỗ này đánh em. Tự mình chạy về nhà, cho em thời gian ngẫm lại rõ ràng, em đây là chứng minh năng lực của mình hay anh nên hoài nghi năng lực của anh? Em chứng minh năng lực thế nào mà đem cả người mình đến trong cục cảnh sát này?"