Cảnh Chí thực vui mừng với sự thẳng thắn thành khẩn của em trai, bởi vì chính anh cũng cảm thấy đạo lý này không phải trong lúc nhất thời là có thể nghĩ thông suốt được, vì thế giơ roi mây lên, làm cái xoay người thủ thế.
Lại lần nữa chống tường, Cảnh Trăn cảm thấy lỗ chân lông cả người thắt chặt lại. Anh thực cam tâm chịu phạt.... nhưng vẫn sợ roi mây trong tay anh mình.
Cảnh Chí nhìn để anh căng ổn tư thế để không dễ dàng bị thương, tay nâng roi mây không giống vừa rồi lực độ tức giận nhưng vẫn vững vàng đánh chồng vào năm lằn đỏ thẫm kia, mảy may không lệch.
Cảnh Trăn cắn chặt răng, sợ hãi dâng lên, lại không dám xin tha, cố gắng nỗ lực khống chế thân thể run rẩy.
Cảnh Chí hơi ngừng một chút lại giơ lên roi mây.
' Vút...Chát!" Một vòng....rồi một vòng.... lặp đi lặp lại đánh vào năm vết thương củ.... Đáy lòng Cảnh Trăn xẹt qua một tia tuyệt vọng... quả nhiên...hai mươi roi.....năm lằn....
Anh cảm thấy mặt tường trước mắt hình như muốn cùng anh ngã xuống tới, anh liều mạng chết chống, từng ngụm từng ngụm thở phì phò.
Cảnh Chí không vội, đánh xong liền khoanh tay đứng, chờ tiếng hít thở của anh dần dần nhẹ lại, mới nói:
"Năm mươi vạn.... mười roi..... không quá mắc ha?"
Cảnh Trăn đột nhiên quay đầu lại đối ngay con ngươi hài hước của anh.
Ngày đó trên đường trở về đúng thật xui xẻo bị phóng viên chụp hình lại, nhưng may mắn sớm phát hiện còn chưa có sửa bản thảo. Cảnh Trăn cho cấp dưới đi mua lại ảnh.
Người nọ mở miệng năm mươi vạn. Cảnh Trăn không chút do dự liền chấp thuận. Anh vốn dĩ không phải cố tình dấu gạt anh hai chẳng qua cảm thấy nếu tiền có thể giải quyết vấn đề...vậy không phải vấn đề nên không nói tới.....
Bây giờ bị hỏi tới... Anh vẫn cảm thấy anh không bởi vì việc này phạt mình, chỉ nói:
"Anh! Trăn nhi biết sai rồi."
Cảnh Chí nhẹ lắc lắc đầu, thanh âm thực chắc chắn.
"Còn hai mươi roi.... Đếm đi...."
'Vút....chát!'
Không chờ Cảnh Trăn trả lời, Cảnh Chí đã quất một roi. Roi này không có quất chồng lên lằn roi cũ mà là nghiêng xỏ xuyên qua năm lằn roi xanh tím.
Cảnh Trăn chưa kịp chuẩn bị.
"Âyya..... Một!"
Cảnh Chí giơ tay, hướng nghiêng phía trên một tấc song song với lằn vừa rồi, một roi mạnh mẽ quất xuống.
Cảnh Trăn nhíu mày thật chặt, nỗ lực banh thẳng hai chân vẫn khống chế không được run rẩy.
"Hai!"
................
Cảnh Chí giữ tốc độ vững vàng cùng lực độ mạnh mẽ...từng roi....từng roi... thổi quét qua cái mông Cảnh Trăn.
Từng lằn ngang, dọc đối nhau trải đều cả mông đánh rất kỷ thuật, mấy chục roi không hề có phá da, lại làm cho Cảnh Trăn ước chừng một tuần.... trước khi ngồi xuống ghế đều phải hít hà thật sâu.
Cảnh Trăn cánh tay chống tường không kìm được nữa càng lúc càng run lên lợi hại, phía sau lưng phập phồng, lưng áo ướt đẫm mồ hôi, anh tận mắt nhìn thấy mồ hôi từ trán, lông mi chảy xuống rơi lên nền nhà phát ra tiếng lộp bộp.
Anh vẫn như cũ không cho phép tư thế thay đổi, không cho phép mình kêu ra tiếng, càng không cho phép mình có bất kỳ thái độ vô lễ, bất kính nào đối với người đối diện.
Trước nay Cảnh Trăn đối chính mình.... nghiêm khắc đến cực đoan.
.............
"Mười tám!"
Thanh âm như là từ hàm răng phát ra, lại như là nghẹn một cổ khí ở trong bụng.
Anh moi tường, lòng bàn tay đã tê đến hồng lên.
Cho dù biết Cảnh Trăn sắp đến cực hạn, lực độ roi mây rơi xuống không hề chậm lại.... thương chồng thương.
"Mười chín!"
Cảnh Trăn nặng nề thở ra một hơi.
Cảnh Chí trở tay cuối cùng một roi.
"Hai mươi!"
Cảnh Trăn cơ hồ hét lên. Anh ngày thường dù là lén nói chuyện hay đối mặt toàn thể giáo viên cùng học sinh của trường, dù chúc mừng hay biểu đạt bất mãn.... số lần anh lớn tiếng có thể đếm trên đầu ngón tay. Bây giờ mở miệng một tiếng... Cảnh Chí biết... hôm nay đánh thật không nhẹ.
Lời muốn nói vẫn phải nói vì thế thu roi, vỗ vỗ bả vai ý bảo xoay người lại.
Cảnh Trăn thể lực thực tốt, chạy nửa giờ đều không thở dốc. Nhưng mỗi khi ai xong gia pháp, anh đều hoài nghi mình chạy nửa giờ cùng bị đánh... có phải hay không là hai người. Bởi vì chỉ hai động tác đứng lên cùng xoay người đã dùng suốt hai phút, mồ hôi đổ nhiều hơn so với lúc chạy bộ.
Cảnh Chí thấy anh đứng thẳng, hỏi:
"Dạ dày đau đau hay gia pháp càng đau?"
Cảnh Trăn nheo mắt.
"Là đau không giống nhau."
Cảnh Chí gật gật đầu như đồng ý cách nói của anh.
"Cho nên, hai người không mâu thuẫn."
Cảnh Trăn thực xấu hổ cắn môi.
"Có phải hay không sẽ tưởng..... chính mình rõ ràng dạ dày đau rất đau, còn muốn ai gia pháp, dậu đổ bìm leo?"
Cảnh Chí như là hướng dẫn từng bước.
"Trăn nhi không dám."
Cảnh Trăn nỗ lực làm mình đứng càng thẳng hơn.
Cảnh Chí cười.
"Không dám tưởng... vẫn sẻ tưởng."
Cảnh Trăn bị anh nói trong lòng ma sát một trận, muốn biểu hiện một chút chân thành, lại nghe thanh âm Cảnh Chí đột nhiên nghiêm túc lên.
"Đánh em bởi vì thân thể em không phải em một người."
Anh nhẹ nhẹ điểm điểm bụng Cảnh Trăn.
"Em đau cả nhà trên dưới đều đau cùng em. Bao lớn rồi muốn mẹ nửa đêm đi nấu cháo cho em, muốn Phương Chu quỳ gối đầu giường canh em, báo hại Bác Triệu hơn sáu mươi tuổi ba ngày bay đi Nam Mỹ, Tây Á tìm thuốc cho em, đánh em mấy roi này không oan đi."