"Dạ..." Tiếng Phương Chu nói ra đã gần như không thể nghe thấy.
"Bốp! Bốp! Bốp!" Ba thước hỗn loạn biểu thị tức giận rỏ ràng lạc trên mông cậu.
Phương Chu rốt cuộc chịu không nổi đấu pháp như vậy, một cái khuynh tay liền ngã nhào lên giường.
Cảnh Trăn không có so đo bắt bẻ nửa, thuận thế một bàn tay đè lại eo cậu ép toàn bộ nửa người trên dán chặt vào mép giường, tay kia nâng thước.
"Anh thấy em hàng ngày sống quá thoải mái, phí một tháng cơm trưa không đến một trăm! Em là đang uống gió Tây Bắc để sống đi!"
Sau khi sự việc bại lộ, Cảnh Trăn riêng làm hậu cần lôi ra ký lục tiêu phí tiền cơm, mỗi ngày giữa trưa không vượt qua năm đồng tiền.
Nhà ăn Trường Nhị Trung xác thật rất tiện nghi, tất cả người đến ăn đều là học sinh, trường học mỗi tháng cũng phụ thêm tiền vào đó.
Nhưng mà trăm triệu lần Cảnh Trăn cũng không nghĩ tới, em trai mình ở trong trường học nhà mình vậy mà một bửa cơm trưa đều ăn không ngon.
Phương Chu bị đánh chỉ cảm thấy trên mông không còn một mảnh thịt tốt nào, mỗi một lỗ chân lông đều thắt chặt lại. Mười lăm năm trong cuộc đời, cậu chưa từng chịu qua đau đớn như vậy.
"Anh.... Anh... Em biết sai rồi."
Thanh âm Phương Chu bị đè nặng dưới khăn trải giường nghèn nghẹn phát ra.
Cảnh Trăn không có để ý đến cậu cứ từng thước từng thước liên tục đánh xuống không hề có con số nữa.
Đại khái rơi xuống bốn năm thước, Phương Chu nóng nảy.
"Anh! Em thật sự biết sai rồi... Anh...."
Từ trong giọng nói của cậu, Cảnh Trăn nghe được một tia sợ hãi, ngừng tay, dùng thước điểm điểm eo cậu.
"Tự mình đứng lên."
Mới vừa rồi anh một câu tức giận mà lạc thước, Phương Chu thật sợ hãi.
Bây giờ anh lạnh lùng không chút biểu tình mà kêu cậu đứng lên, Phương Chu vô cùng tuyệt vọng.
Cậu không phải đang sợ đứng dậy làm động đến miệng vết thương sẽ đau. Cậu hiện giờ là không có sức lực. Làm thế nào cũng không đứng dậy được.
Cảnh Trăn không có thúc giục, không có đếm, cũng không có uy hiếp.
Chỉ thật sâu nhìn thoáng qua cậu bé một nửa thân mình ở trên giường, một nửa trên mặt đất, sau đó, xoay người, ngồi vào ghế sô pha phía sau, thước để bên người, đưa tay cầm lấy quyển tạp chí kỳ mới nhất ở trên giá bên cạnh 'American Econominc Review' ( Tạp Chí Kinh Tế Mỹ).
Phương Chu thấy anh chỉ lo ngồi xuống, trong lòng một trận uất ức dâng lên. Nhưng lại nghĩ đến bộ dáng hiện tại của mình thật quá chật vật, khó coi, đành phải chuyên tâm gắng gượng đứng dậy không dám tưởng đến việc khác.