Phương Chu [Cảnh Gia Gia Pháp] Chương 13-3: PN. Niên thiếu Cảnh Trăn - Cảnh Chí (3)

[Cập nhật lúc: 17:04 31/03/2025]

Bạn đang đọc truyện tranh Phương Chu [Cảnh Gia Gia Pháp] - Chương 13-3: PN. Niên thiếu Cảnh Trăn - Cảnh Chí (3) với chất lượng hình ảnh tốt nhất tại truyenfull.nl. Nếu bạn gặp sự cố khi đọc truyện vui lòng để lại bình luận bên dưới để chúng mình sửa lỗi. Các bạn cũng có thế xem nhiều bộ truyện HOT, truyện mới khác tại truyenfull.nl bằng cách truy cập vào các danh mục truyện trên thanh menu hoặc quay trở về trang chủ. Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ. Thanks!

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Cảnh nhị thiếu bỏ nhà đi bụi.....

.......... Chương 3

Cảnh Chí không thích vả mặt, anh cũng biết loại trừng phạt này quá mức xúc phạm, nhưng Cảnh Trăn trong lúc phản nghịch luôn có thể dễ dàng đẩy anh đến mức này. Cảnh Trăn mười sáu tuổi vẫn chưa hiểu rõ lắm, cái tát này thể hiện rằng Cảnh Chí đã cạn kiệt khả năng nhẫn nhịn cùng bình tĩnh của mình.

Sau một đêm, những dấu ấn bàn tay trên mặt cậu trở nên rõ ràng hơn, và một nửa má cậu trở nên đỏ rực.

Hôm nay, Cảnh Trăn cũng đi ra khỏi  nhà như thường lệ, nhưng cậu không đến báo cáo với bộ phận hậu cần vào mỗi sáng như ba tuần trước, không ai biết cậu đã đi đâu.

Khi Cảnh Chí nhìn thấy điện thoại di động và bốp tiền của cậu nằm gọn gàng trên bàn trong phòng làm việc, anh cuối cùng đã biết, nguyên lai đây là huyền thoại bỏ nhà trốn đi.

Ông cụ non Cảnh Chí, tay cầm hàng chục triệu đơn hàng Cảnh Chí, đối mặt với thị trường chứng khoán lên xuống như tàu lượn siêu tốc vẫn bình tĩnh Cảnh Chí, lần đầu tiên da đầu tê dại vì hoảng sợ.

Nhiều năm sau nhớ lại, Cảnh Chí vẫn còn trêu chọc nói 'nhịp tim của anh chưa bao giờ đập nhanh đến vậy, tùy tiện chạy 5000 mét nhịp thở của anh cũng chỉ hơi dao động, ngay khi chứng kiến con trai mình chào đời, nhịp tim anh cũng không có đập gấp như vậy.'

Cảnh Chí thực hiện tất cả các cuộc điện thoại mà anh có thể nghĩ ra, xác nhận Cảnh Trăn thực sự đang bỏ nhà trốn đi, sau đó mới thu hết can đảm gọi cho Cảnh Thăng Hồng.

Thật ra, bản thân anh cũng biết những năm gần đây cha anh đã lười quan tâm đến chuyện của anh em anh, giống như việc anh dạy Cảnh Trăn ở bàn ăn ngày hôm qua, Cảnh Thăng Hồng không hề nhướng mi. Ông sẽ không đem roi mây nhét vào tay Cảnh Chí, và cũng không bôi thuốc cho Cảnh Trăn sau khi cậu bị đánh, đây là thái độ của cha hoàn toàn đứng ngoài cuộc.

Cho nên, Khi Cảnh Thăng Hồng lấy lười nhác khẩu khí phun ra 'Ba đã biết' sau ba tiếng liền không nói thêm gì nữa, Cảnh Chí cũng không hề ngạc nhiên chút nào.

"Ba có quen biết, quan hệ gì trong cục cảnh sát không? Tuy rằng là trẻ vị thành niên, nhưng hiện tại còn chưa quá 24 tiếng."

Cảnh Chí ngập ngừng hỏi hỗ trợ.

Cảnh Thăng Hồng dừng lại một lúc, phải hai ba giây sau ông mới lên tiếng, giọng điệu của ông đã có chút không kiên nhẫn.

"Cục Trưởng Ngụy, con cũng gặp qua vài lần. Ba nhớ rõ hai người có trao đổi danh thiếp."

Đôi mắt Cảnh Chí rũ xuống trong vài phút, anh biết rất rõ nếu Cảnh Thăng Hồng trực tiếp gọi cuộc điện thoại này so với mình, sức mạnh chắc chắn sẽ khác hẳn. Nhưng anh cũng biết cho dù chính con trai ruột của Cảnh Thăng Hồng trốn đi, anh, Cảnh Chí là người đầu tiên đứng ra. Trong lòng Cảnh Thăng Hồng, người giám hộ đầu tiên của Cảnh Trăn sớm đã trở thành Cảnh Chí.

Cảnh Chí nhận được cuộc gọi lại của Cục Trưởng Ngụy chỉ một giờ sau đó. May mắn thay, nhà ở trên sườn núi cách xa thành phố, nếu không lái xe thì gần như không thể đi lại, Cảnh Chí cung cấp thông tin về chiếc xe mà Cảnh Trăn lái sáng nay, không khó để lần theo giám sát thành phố để tìm vị trí của cậu ta.

Tin tức về Cảnh Trăn khiến Cảnh Chí vừa vui vừa giận.

Mừng chính là y theo đầu óc Cảnh Trăn, cậu không ngu ngốc đến mức không biết chiếc xe của cậu là người theo dõi vị trí tốt nhất, cậu không lựa chọn bỏ xe, điều đó có nghĩa là cậu không cố ý muốn mất tích.

Tức giận, cậu chỉ là một thiếu niên 16 tuổi đã không có bằng lái còn chạy thẳng ra ngoại thành.

Cảnh Chí vốn định bố trí tốt công việc trước mắt và lên đường, nhưng lúc này, cô thư ký đàng hoàng bước vào phòng làm việc với vẻ mặt kinh ngạc, trên tay cầm trang nhất của báo tin tức trong ngày.

Cái gọi là 'họa vô đơn chí'.

"Cảnh tổng, anh có biết chuyện này không?"

Cảnh Chí cau mày cầm tờ báo, đập ngay vào mắt là dòng tiêu đề đậm bắt mắt 'Phong bì kết xù bị vạch trần, tập đoàn Cảnh Giang bị nghi ngờ hối lộ.'

Mặc dù Cảnh Chí đã cảm nhận được một chút tin tức đó là gì, nhưng anh vẫn nén cơn giận của mình, đọc nhanh như gió bản tin tức phóng đại quá mức này, chỉ thấy tay đang cầm tờ báo càng lúc càng run mạnh, cuối cùng 'bốp' một phát, đập tờ báo xuống mặt bàn.

Thư ký ngập ngừng nói.

"Người của bộ phận quan hệ công chúng, ở cửa."

Cảnh Chí ép mình hít thở sâu hai lần, dùng ngón tay gõ vào tờ báo hai lần.

"Cho anh ta vào."

Cô thư ký đáp ứng rời đi. Mọi người đều biết văn phòng của Cảnh Chí không nên ở lâu. Ngay cả giám đốc quan hệ công chúng khi bước vào cũng có chút sợ đầu sợ đui. Sau khi đóng cửa bước vào liền cúi đầu nhận trách.

"Cảnh tổng, lần này là sai lầm của bộ phận quan hệ công chúng của chúng tôi. Chúng tôi đang tìm hiểu tình hình với nhân sự. Đồng thời, chúng tôi cũng đang gây áp lực lên các phương tiện truyền thông lớn. Cho đến khi tổ chức sự việc chưa rõ ràng, không nên có thêm tin tức tiêu cực nào về Cảnh Giang."

Cảnh Chí cầm tờ báo lên với vẻ mặt nghiêm túc.

"Nếu anh cần biết thì lập tức đi tìm hiểu. Báo cáo sự việc phải được giao trong vòng một giờ. Tôi không muốn đọc báo cáo của anh. Tôi có thể hỏi bất kỳ câu hỏi nào. Viết rõ ràng mọi chi tiết. Đối với giới truyền thông, mọi quan hệ công chúng đều dừng lại. Không cần tạo áp lực để giảm bớt ảnh hưởng của họ, bắt đầu kế hoạch khẩn cấp trong nội bộ, im lặng bên ngoài, và để họ tự chơi."

Giám đốc quan hệ công chúng nhìn Cảnh Chí bằng ánh mắt kinh ngạc, rốt cuộc là đoạn tin tức này khiến người ta kinh ngạc.

"Cái này..."

"Anh chỉ cần phụ trách chấp hành."

Cảnh Chí trong mắt không có một tia do dự.

"Tôi chịu hết thảy hậu quả."

Truyện mới