Vài ngày trước khi chính thức khai giảng, Cảnh Trăn không có mặt như thường lệ để tham dự các cuộc họp về lập kế hoạch công việc giảng dạy, nghiên cứu cách giảng dạy khác nhau của các nhóm, các khoa.
Vì vậy, cứ đến ngày tựu trường trưởng các khoa, các bộ phận sẽ tổng hợp lại và báo cáo riêng với hiệu trưởng.
Nhưng mà hôm nay, thông minh như Cảnh Trăn tự nhiên không ngu ngốc đến mức ngồi trên chiếc ghế xoay bọc da chất lượng cao mà nghe mấy báo cáo chính sách, kế hoạch dài lê thê, anh dứt khoát tuyên bố sẽ thực hiện chính sách *Thân thiện với mọi người* và đích thân đến thăm tất cả các lớp trong ngày tựu trường rầm rộ này.
Dù cả buổi sáng mông không hề dính vào ghế dựa nhưng vẫn luôn đi đi lại lại cũng ảnh hưởng đến miệng vết thương. Cho nên lúc giữa trưa Phương Chu đi nhà ăn mua cơm mang tới, nhìn đến gương mặt trắng bệch tức khắc muốn Cảnh Trăn về nhà.
"Anh! Anh về nhà nghỉ ngơi đi!"
Phương Chu lớn gan đè khuỷu tay Cảnh Trăn lấy tài liệu nắm chặt trong tay.
Cảnh Trăn bị cậu chọc buồn cười, ngoắc ngoắc ngón tay.
"Đừng làm rộn, anh không sao."
"Anh gạt người!"
Phương Chu lớn tiếng nói.
"Em gọi điện thoại mét anh hai."
Nói liền cầm điện thoại trên bàn làm việc của Cảnh Trăn.
Cảnh Trăn tay mắt lanh lẹ, đưa tay rút thanh thước trong ống đựng viết, 'bốp' đánh lên mu bàn tay Phương Chu đang định quay số điện thoại, thật sốt ruột, thanh âm cũng không tự giác nghiêm túc lên.
"Lời nói của anh em không nghe đúng không! Bỏ xuống!"
Phương Chu tức giận nhìn vết hồng hồng trên tay mình, lần đầu tiên cảm thấy anh không nói lý đến như vậy. Cậu duỗi thẳng tắp tay vừa mới bị đánh đến trước mặt Cảnh Trăn, hoàn toàn khác với giọng nói bé con vừa rồi, mà là phong thái xông ra chiến trường.
"Anh đánh đi! Đánh bao nhiêu tùy ý, đánh xong để em còn gọi điện thoại cho anh hai."
Cảnh Trăn bị chọc tức giận đến phải cười. Đã hơn nữa năm kể từ ngày bắt đầu quản thúc, dạy dỗ Phương Chu, ở bên cạnh mình cậu luôn là một đứa nhỏ càng ngày càng thành thục, ổn định. Có đôi khi Cảnh Trăn còn cảm thán về tốc độ trưởng thành của cậu. Nhưng anh đã quên mất cậu vẫn là một thiếu niên 17, 18 tuổi, cũng là một thiếu niên bởi vì cùng thầy có chút không vừa ý, hợp nhãn đã đánh bể ly nước thủy tinh. Cảnh Trăn bất đắc dĩ nhìn nhìn tay Phương Chu, lắc lắc đầu.
"Em trước bỏ xuống đi, anh đi về là được."
Phương Chu cố kiềm nén vẻ mặt đắc ý của mình, trong mắt lại hiện lên một tia giảo hoạt, nhẹ nhàng đặt ống nghe xuống, khiêu khích nhìn Cảnh Trăn.
Liên tiếp mấy ngày dạy xong tiết của mình liền đi về, không phải là bị thương quá nặng, mà mới nhập học cũng không có nhiệm vụ học tập gì đặc biệt. Cảnh Trăn là người biết tận dụng thời gian, mỗi ngày công ty có cả đống văn kiện chất như núi, không cần phải giả làm giáo viên mẫu mực đóng cửa trường học mỗi ngày.
Hôm nay giữa trưa tan học liền đi tới công ty, gọi vài người đi lên tổng kết dự án rồi về sớm, thương phía sau cũng không còn đau lắm, đã có thể ngồi vài tiếng liền xem văn kiện, nghĩ giáo án.
Bất tri bất giác, chớp nhoáng đã hơn sáu giờ, người đầu tiên vọt vào phòng anh thế nhưng không phải Phương Chu.
"Sư huynh, anh không hề quan tâm tới em một chút nào."
Lâm Dục bay tới ngồi xuống ghế sofa bên cạnh.
Lâm Dục tới Nhị Trung thực tập cũng đã hai tuần, trong khoảng thời gian này bận việc nhiều quá, anh hoàn toàn quên mất chuyện này. Ngẩng đầu vẫn vẻ mặt thong dong, điềm tĩnh.
"Muốn anh quan tâm thế nào?"
"Có phải lão Dương kia thuộc ong mật, ong ong ong bên lỗ tai em không ngừng à, có phải ông ta lúc nào cũng lải nhải a? Sư huynh, anh về sau cũng đừng....."
"Không chút phép tắc!"
Cảnh Trăn quát lớn đánh gãy.
"Kêu thầy Dương! Lại cho anh nghe đến, chính mình đem roi mây tới."
Lâm Dục lập tức mất hết khí thế vừa rồi.
"Em cũng chỉ nói trước mặt sư huynh thôi."
"Tưởng cũng không được! Thầy Dương kinh nghiệm dạy học dày dặn, là người rất chân thành, nhiệt tình, biết gì sẽ nói hết với các giáo viên trẻ không hề giấu diếm."
Cảnh Trăn lạnh lùng liếc nhìn Lâm Dục, nhàn nhạt chắc chắn như con giun trong bụng cậu.
"Đừng cho rằng anh không biết những gì em đang nghĩ, có trường học nào có hiệu trưởng mang thực tập sinh?"
Lâm Dục bẹp miệng, một chút mánh khoé của mình dĩ nhiên không qua được tuệ nhãn của sư huynh. Dù Lâm Dục có không tim không phổi đối với thế giới bên ngoài nhưng Cảnh Trăn là chí thân, cậu nghiêng nghiêng đầu nhìn xuống sàn nhà.
"Cũng không phải. Sư huynh bận quá."
Tim Cảnh Trăn quặn thắt lại, anh vẫn luôn tự an ủi mình, nói với chính mình, Lâm Dục dù sao cũng là người trưởng thành rồi, tuy rằng nhân cách y học rất khó sửa nhưng tự mình dạy dỗ nhiều năm, bây giờ so với người bình thường không có khác biệt mấy.
Trái lại xem, chính mình có thể vì Phương Chu mà dạy dỗ theo chân làm chủ nhiệm lớp cậu ba năm liền, không phải xưa nay chưa từng có sao?
Đang nghĩ đề đến đây, một tràn gõ cửa dồn dập của thiếu niên 17 tuổi vang lên. Chỉ là hôm nay có vẻ đặc biệt gấp gáp, tiếng mở cửa cơ hồ cùng với tiếng ' Vào' của Cảnh Trăn.
Cảnh Trăn kiềm chế muốn nhíu mày, nghe Phương Chu thở dốc.
"Anh, em đã về."
Giương mắt vừa thấy một thiếu niên đầy phong trần mệt mỏi đang trong trời tháng hai lạnh lẽo mà trên trán cậu tin mịn một tầng mồ hôi mỏng.
Lâm Dục là người đầu tiên phản ứng, cười đến hai má Phương Chu ửng đỏ lên.
"Sắc mặt rất đẹp."
"Anh Lâm Dục."
Phương Chu xin lỗi cười cười.
Lâm Dục hài lòng gật gật đầu, vỗ vỗ đùi đứng dậy, nhìn từ trên xuống dưới đánh giá cậu nhóc còn đang mặc đồng phục học sinh, lúc đi qua bên người cậu còn cố tình đụng vào cặp sách một cái.
"Đây là bị phạt mang phụ trọng? Đeo cặp sách làm gì."
Phương Chu xấu hổ mặt có chút căng cứng, biết mình lạy ông tôi ở bụi này đã bị vạch trần.
Cảnh Trăn mĩm cười bước tới, gương mặt đầy vẻ che chở có thể làm vạn vật thức tỉnh ngập tràn tình cảm ấm ấp, bước tới cách cậu khoảng hai bước nhẹ nâng lên tay lướt qua đồng hồ, chút hành động nhỏ này lại làm tim Phương Chu đập lở một nhịp.
Bình thường tan học lúc 4 giờ 10, bây giờ đã gần 6 giờ rưỡi.
Vẻ mặt Cảnh Trăn không thay đổi chút nào, mang theo cưng chiều anh kéo mạnh nếp uốn cổ tay áo của Phương Chu, giọng nói êm ái.
"Thay quần áo rồi đi xuống ăn cơm."