Trước năm phút đồng hồ của tiết học cuối cùng buổi sáng, lỗ tai Phương Chu sớm đã không nghe vào những lời giáo viên ân cần dạy bảo, thỉnh thoảng xoay cổ tay, mắt gần như dán chặt vào kim giây của đồng hồ. Ngay sau khi giáo viên thông báo kết thúc giờ học. Phương Chu giẫm lên tiếng chuông tan học như một cơn gió lao thẳng ra cổng trường.
Từ tầng một dãy phòng học đến cổng trường phải băng qua gần hết sân trường, lúc này sân trường trống trơn, không một bóng người. Phương Chu chạy bộ đặc biệt bắt mắt, tức nhiên có cả đôi mắt từ phòng hiệu trưởng.
Cảnh Trăn đang cầm tách trà Phổ Nhị vừa mới pha đứng trước cửa sổ, mắt hơi nheo lại, khoé miệng cong cong lên, uống một ngụm trà độ ấm vừa phải.
Phương Chu chạy đến ven đường đưa tay đón xe, thời gian nghỉ trưa vốn không nhiều lắm, muốn lăn lộn đi tới đi lui thì phải thật nhanh.
Trong nhiều ngày qua sau khi tan học, Cảnh Trăn luôn giữ lớp ở lại học thêm bài hoặc giải các đề Olympic, buổi tối Phương Chu đương nhiên cũng sẽ cùng anh về nhà. Buổi sáng nếu ra khỏi nhà sớm quá sẽ thu hút sự chú ý của mọi người, vì vậy cậu đành phải tranh thủ giờ nghỉ trưa hôm nay chạy đến đó.
Nhìn mưa phùn ngoài cửa sổ, tiết trời âm ấm lên, mùa xuân sắp đến. Mùa đông năm nay cũng không lạnh lắm, Phương Chu nghe nói là bởi vì hiện tượng El Nino, hiện tượng thay đổi khí hậu bất thường, phức tạp..... làm cho mấy cô gái, chàng trai thích tuyết rơi có chút mất mát, thất vọng.
Đặc biệt là khi nhiệt độ đang tăng lên từng ngày, tất cả những thứ ẩn nấp dưới lớp tuyết kia cần phải được con người và thế giới kiểm tra, suy xét lại.
Phương Chu đang nghĩ nghĩ về điều đó, nắm tay nắm càng chặt lại cho đến khi móng tay đâm thật sâu vào lòng bàn tay mới phản xạ buông ra.
Xe ngừng ở trước một quán cơm kiểu Tô Thức ở bên đường. Khi Phương Ngạn Nhi còn sống, hai mẹ con thường hay đến quán này ăn.
"Bác tài, bác chờ một chút. Tôi đi vào mua ít cơm, lập tức ra liền."
Bác tài chưa kịp trả lời, Phương Chu đột ngột lao ra khỏi xe, chạy dưới mưa, bóng dáng mỏi mệt biến mất trước cửa tiệm. Lần nữa xuất hiện trong tay nhiều hơn mấy hộp cơm.
Phương Chu lại giơ tay xem đồng hồ, bác tài từ kính chiếu hậu thấy cậu thường xuyên đưa tay coi giờ, nói.
"Nhóc à, nhóc có gấp cũng vô dụng. Ở Thành phố A con đường này không khi nào mà không kẹt xe."
Phương Chu bất đắc dĩ cười cười.
"Phiền phức thiệt."
"Này, vội vàng về nhà ăn cơm?"
Bác tài nhìn Phương Chu trong bộ đồng phục học sinh, hỏi.
"Đang nghỉ trưa."
"Trường học không có nhà ăn sao? Sao lại rời xa Nhị Trung như vậy."
Bác tài hỏi.
Phương Chu cười cười.
"Có nhà ăn, tại tôi muốn ăn cơm cùng người nhà."
Một chặng đường nửa giờ, Phương Chu cuối cùng cũng đến chung cư hai phòng ngủ, một phòng khách ở đầu kia của thành phố cách biệt thự Cảnh gia khá xa. Không kịp chờ thang máy, một bước ba bậc thang mà leo thang bộ lên tầng năm.
Lấy ra chìa khoá đã chuẩn bị sẵn, thuần thục mở cửa ra. Thật cẩn thận thay giày, thử thử độ ấm của cơm vẫn quyết định bỏ vào lò vi sóng. Rửa tay xong, xoay người đi ra khỏi phòng bếp đến gõ cửa phòng đang đóng chặt.
Phương Chu vừa muốn mở miệng, bên trong cửa vang lên một tiếng 'bịch' lớn, cánh cửa rung động dữ dội theo sau đó là tiếng rơi trên mặt đất. Phương Chu hình như sớm có chuẩn bị nên không bị hoảng sợ trước đòn tấn công bất ngờ này, cười khổ, nghĩ thầm hôm nay hình như là trái táo rơi trên mặt đất còn lăn vài vòng.
Phương Chu cố tình chọn căn hộ mà phòng ngủ không có khoá để thuê, nhẹ nhàng xoay tay cầm đẩy cửa vào.
Người kia ngồi ở cửa sổ đưa lưng về phía cậu, lúc này mới quay đầu lại.
Vẻ mặt mơ hồ, đầu tóc rối bù, đôi mắt đỏ ngầu trừng Phương Chu, miệng chỉ thốt ra một từ.
"Cút!"