Phong Cách Chơi Game Của Tôi Không Giống Người Thường Chương 44

[Cập nhật lúc: 16:04 31/03/2025]

Bạn đang đọc truyện tranh Phong Cách Chơi Game Của Tôi Không Giống Người Thường - Chương 44 với chất lượng hình ảnh tốt nhất tại truyenfull.nl. Nếu bạn gặp sự cố khi đọc truyện vui lòng để lại bình luận bên dưới để chúng mình sửa lỗi. Các bạn cũng có thế xem nhiều bộ truyện HOT, truyện mới khác tại truyenfull.nl bằng cách truy cập vào các danh mục truyện trên thanh menu hoặc quay trở về trang chủ. Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ. Thanks!

Ở Hà Ngọc Ôn chậm rãi kể lại, bọn họ biết được Hà gia tổng cộng có ba người con, trưởng tử Hà Ngọc Sâm, em út Hà Ngọc Ninh, hắn kẹp ở hai người trung gian, là người con thứ 2- lão nhị.

"Bởi vì bệnh bạch tạng, Ngọc Ninh về cơ bản là không đi ra ngoài. Em ấy thu mình hơn và không thích nói chuyện." Hà Ngọc Ôn cười khổ, "Nếu em ấy nói điều gì đó, xin đừng bận tâm.

" Cậu ấy cùng tôi chào hỏi, rất đáng yêu. "Như búp bê.

Quý An nói thêm vài câu với Hà Ngọc Khánh, khi hắn đang cùng người khác trò chuyện, cậu lấy điện thoại di động ra, tìm kiếm tên của Hà Ngọc Ôn, trên mạng 4G chỉ còn một tín hiệu duy nhất, đường truyền có chút khó khăn.

Hà Ngọc Ôn, sinh năm 199X, con trai thứ hai của Hà gia, cha là Hà Trí Viễn và mẹ là Hạ Vi...

Không có nhiều thông tin về hắn trên Internet, nhưng tất cả đều là về công ty của Hà Gia, là thiếu gia lớn nhất trong một gia đình giàu có. Quý An tiếp tục cuộn xuống, chưa kịp hoàn thành thì đã nghe thấy Vụ Nhất Chu kêu lên.

“ Nguyên lai anh và Hà Ngọc Ninh không phải là cùng một mẹ?”

Ngay khi giọng nói cất lên, hiện trường im lặng như có người dùng ống giảm thanh.

Quý An thấy ngón tay cầm cốc của Hà Ngọc Ôn mạnh đến mức đầu ngón tay trở nên trắng bệch, vẻ mặt cũng thay đổi rồi thay đổi, cuối cùng lại hòa vào nụ cười dịu dàng như trước.

“Đúng vậy, tôi là con riêng.”

“Ha, xin lỗi, là tôi đã nói sai.” Vu Nhất Chu thu lại điện thoại và mỉm cười ngượng nghịu trước sự tức giận của đồng đội.

“Không thành vấn đề, cậu là nói sự thật.” Hà Ngọc Ôn đặt tách trà lên bàn cà phê, nhìn về phía nhà ăn “Gần đến giờ ăn tối rồi, nếu không phiền thì cùng nhau ăn cơm đi.”

Chủ đề rõ ràng đã được thay đổi.

Vài người có mặt tỏ ra ngượng ngùng, họ đồng thanh nói lời chia tay và vấn đề "con riêng" bỏ qua.

Quý An ngước mắt lên nhìn Hà Ngọc Ôn và gõ tên " Hà Trí Viễn" trên thanh tìm kiếm, sau hai phút, một người đàn ông trung niên giống Hà Ngọc Ôn đến 60% xuất hiện trên màn hình.

Không phải là con riêng.

Là con ngoài giá thú.

*( Con riêng là con của cùng chồng trước hoặc vợ trước. Ở đây Vu Nhất Chu nói HNO là con riêng nghĩa là Hà Nhất Ôn là con của mẹ hằn cùng chồng trước của bà ta và không thể liên quan đến Hà Trí Viễn

Còn con ngoài giá thú mà Quý An kết luận là do nhìn bức ảnh Hà Trí Viễn cùng HNO giống đến 60% thì kết luận được HNO là con ruột của ông ta [ HTV] có lẽ là có trước khi sinh Ngọc Ninh nên Quý An mới nói HNO là con ngoài giá thú.)

Nhưng Hà Ngọc Ôn nói dối. Dù thế nào đi nữa, một đứa con riêng nghe có vẻ thoải mái hơn một đứa con ngoài giá thú. Đây có thể là một bí mật ngầm của gia đình Hà, và không ai tiết lộ nó.

Bữa ăn trong Hà gia diễn ra vào lúc năm giờ rưỡi, và lúc năm giờ hai mươi, một người hầu bắt đầu dọn các món ăn.

Hà Ngọc Ôn chào họ ngồi xuống: "Chúng tôi là cùng nhau ăn cơm tối ở nhà. Anh hai của tôi tính khí xấu lắm. Mong mọi người thông cảm."

Giọng nói vừa rơi xuống, Quý An chưa kịp đáp, nhà ă đã mở một nửa. Cánh cửa được che một nửa bị một chân đá tung.

“Chậc chậc, tôi nghe thấy cậu nói xấu tôi ở khoảng cách xa như vậy, Hà Ngọc Ôn…” Gã đầy điệu chế nhạo, khinh thường.

Người vừa đá vào cửa nhìn khoảng hai mươi tuổi, tóc nhuộm một màu đỏ rực, trên người mặc một món hàng hiệu thời thượng, chân đi đôi ủng Martin, mặt mài tinh xảo nhưng đầy lệ khí.

So với người anh trai mà mọi người tưởng tượng, gã ta càng giống người em trai trong thời kỳ loạn lạc.

Gã ta có lẽ là người có địa vị rất cao trong gia đình, Ngọc Ôn bị chế nhạo đến mức chỉ cụp mắt xuống, quay đầu đi không dám nói lời nào, trông có chút đáng thương.

Quý Nhiên nói "tsk tsk" hai lần rồi nhẹ giọng dựa vào vai Quý An: "Quan hệ gia đình rất phức tạp."

Quyd An gật đầu.

Hà Ngọc Sâm mắng xong, quay mắt lại, liền nhìn thấy Quý An và những người khác, vô thức nhíu mày, liền lẩm bẩm: "... Tại sao mọi người ở nhà."

Hà Ngọc Ôn không nói, không giải thích, hắn cũng không ngại, ngồi trên ghế, ngay bên cạnh Quý An.

Quý An cảm nhận được ánh mắt của người đàn ông, "liếʍ ɭáρ" từng tấc da thịt của câuh từ trên xuống dưới như thể nó rất đáng kể, tạo cho người ta cảm giác như bị bắt trong tay của gã ta và bị chừa đạp tàn phá. Xoa xoa cẳng tay và vứt bỏ tất cả cảm giác đó, cậu chủ động chào.

"Xin chào, tôi là Quý An."

“Tên tôi là Hà Ngọc Sâm.” Gac che miệng ngáp một cái, sau đó ngừng nói, cúi đầu ăn của mình.

Hà Ngọc Ôn hỏi: “Bố đâu?”

Hà Ngọc Sâm liếc nhìn hắn và nói: “ mày không tự xem được à?”

Hà Ngọc Ôn lại im lặng.

May mắn thay, quản gia ra tay giải vây: “Chủ nhân nói ông ấy không có cảm giác ngon miệng, tôi sẽ thông báo cho nhà bếp và để họ làm một vài bữa ăn hợp khẩu vị, sau này sẽ chuyển đến phòng của chủ nhân.”

“Vâng.” Hà Ngọc Ôn gật đầu.

Nhìn Cả hai người đối chọi gay gắt đến mức không ai dám nói chuyện trong bàn ăn, sau khi cả nhóm kết thúc bữa tối trong im lặng, Quý An và những người khác lịch sự chào tạm biệt và cùng nhau lên lầu.

Phòng của Thường Như vừa có người chết và chắc chắn là không ở trong đó được nữa, vì vậy phòng của cô ấy đã được chuyển đến phòng bên cạnh Quý An.

Nhiều người gặp nhau trong căn phòng mới để trao đổi thông tin.

Tống Trường Khê hỏi: “ Mọi người có thấy gì không?”

Bốn người lắc đầu.

"Thời gian quá ngắn, cũng không phân tích được cái gì." Tống Trường Khê thở dài, "Hôm nay một người đã chết, buổi tối sẽ không có chuyện gì. Tất cả đi nghỉ ngơi đi."

"Cái kia...

" Cái gì? "

Vu Nhất Chu vung tay lên:" Phân tán quá nguy hiểm, chúng ta có muốn ngủ cùng nhau không? "

" Tôi không sao cả. "

" Vậy tôi sẽ ở chung phòng với anh, Quý An và Quý Nhiên ở một phòng. " Lại nhìn về phía cô gái duy nhất," Thường Như, em... "

" Không sao tôi chỉ có thể ở một mình. "Chang Ru lộ ra vẻ mặt co rút lại, ánh mắt rơi ra bên ngoài. cửa sổ lạnh lùng, "Đừng lo lắng, tôi tưn bảo vệ. Hãy tự chăm sóc cho bản thân."

Tống Trường Khê đứng trên ngưỡng cửa và nhìn toàn cảnh mọi thứ.

***

Giường trong phòng đủ lớn để ngủ hai người.

Mặc dù đã tắm trước nhưng sau khi ăn xong lại không tránh khỏi mùi khói dầu, Quyd An cầm váy ngủ do người giúp việc chuẩn bị, chào rồi đi vào phòng tắm.

Nước ấm chảy dọc theo mái tóc bồng bềnh, sữa tắm thơm mùi chanh tươi mát làm dịu tâm trí con người.

Quý An nghĩ về ngày hôm nay trong khi tắm.

Luôn có cảm giác như có gì đó... có gì đó không ổn? Mọi cảnh tượng từ lúc nhận phòng ở biệt thự từ từ xẹt qua trong đầu, suy nghĩ bị cuốn đi, không để ý đến dòng nước trên sàn, nó khẽ lắc lư không rõ lý do, như thể bị chặn lại bởi thứ gì đó.

Vật đó tiến đến từng chút một, và cuối cùng đáp xuống bên người thanh niên.

“Hả?” Quý An nghi ngờ liếc nhìn xung quanh, hình như là… ai đó? Có phải... ảo ảnh không?

Phòng tắm trong phòng khách không quá lớn, dù sao cũng có nhiều phòng như vậy, nếu diện tích quá lớn sẽ hơi rườm rà, vì vậy có thể nhìn bao quát toàn bộ phòng tắm tại một nhìn lướt qua.

Dù không nhìn thấy ai nhưng Quý An vẫn nhớ đây là phó bản ma quáu, không dám chậm trễ nữa, tắm xong vội vàng lau tóc rồi trở về phòng.

Cậu hỏi Quý Nhiên: “ Em muốn đi tắm không?”

“bEm vừa mới tắm qua, không đi nữa.”

“Vậy đi ngủ sớm một chút đi.”

“Ân ân.”

……

…………

Bạn đêm ——

Quý An trong lòng tổng cảm thấy bỏ qua điểm cái gì, ở trên giường lăn qua lộn lại ngủ không được, cuối cùng dứt khoát ngồi dậy, cầm lấy di động vừa thấy, rạng sáng hai giờ rưỡi.

Nói…… trong thế giới thần quái, lúc này đi tìm chết, đó chính là tiêu chuẩn pháo hôi, có thể lãnh cơm hộp.

Trước khi đông lanh, Quý An yêu thích cơ bản là vẽ tranh, cắm hoa, nghề làm vườn, âm nhạc, những trò chơi không tốn thể lực, game kinh dị phim điện ảnh khủng bố ma quái

Truyện mới