Chương 318. Thật khiến người ta hâm mộ
Edit + beta: Iris
Ăn cơm trưa xong, Ô Nhược và Hắc Tuyển Dực dẫn bọn nhỏ đi dạo trong đại viện để tiêu cơm thì gặp Niệm Hạ tự đến Hành Tinh Cung đón Lương Đông về nghỉ trưa.
Nàng trang điểm tinh xảo, mặc vải sa mềm lộ vai, giơ tay nhấc chân đều lộ ra vẻ mị hoặc, khi hành lễ, mặt mày càng thêm câu nhân, trông như phi tử ăn diện tỉ mỉ để câu dẫn hoàng đế vậy.
"Mẫu thân." Lương Đông nhìn thấy Niệm Hạ, lập tức nhào qua.
Niệm Hạ ôn nhu nắm tay nó, hành lễ cáo lui với Hắc Tuyển Dực, ngặt nỗi Hắc Tuyển Dực chỉ lo chơi đùa với Tiểu Tiểu, không thèm liếc nàng cái nào.
Nàng cũng không để ý, vẫn giữ vẻ mặt tươi cười nắm tay Lương Đông rời đi.
Ô Nhược thầm cảm thấy buồn cười, 5 năm trước, Hắc Tuyển Dực muốn chém đầu nàng thị chúng vì nàng trèo lên trên giường y, thật không hiểu nổi 5 năm sau nàng lấy đâu ra tự tin nghĩ rằng có thể khiến Hắc Tuyển Dực thích nàng, chẳng lẽ tưởng có thêm đứa con là có thể làm cho Hắc Tuyển Dực nhìn nàng với con mắt khác sao?
Ô Nhược: "..."
Vừa đi một tên, lại đến thêm tên nữa.
Hắc Tuyển Dực lập tức trầm mặt: "Nếu ói dữ dội, vậy sao ngươi không đi tìm ngự y tới khám, tìm bổn cung làm gì?"
Y cũng không phải thái y, tìm y thì hắn ngừng ói chắc?
Ô Nhược nghe xong thì rất muốn cười.
Thị vệ yên lặng chuyển ánh mắt về phía Ô Nhược.
Ô Nhược hiểu ý: "Ta đi khám cho Lâu đại nhân."
Hắc Tuyển Dực lạnh lùng liếc nhìn thị vệ.
Thị vệ bị y nhìn thì không hiểu mô tê gì, không biết đã làm sai ở đâu, là vì hắn để Thái Tử Phi xem bệnh cho Lâu đại nhân sao?
Nhưng mà Thái Tử Phi biết y thuật, hắn hà tất phải bỏ gần tìm xa?
Ô Nhược đi vào phòng Lâu Khuynh Lạc, thấy nam tử nằm trên giường thì không khỏi giật mình.
Lúc này, Lâu Khuynh Lạc mái tóc dài đen nhánh rối tung nằm ở trên giường, mặt tái nhợt không chút máu, giống như hoa anh đào thuần khiết sắp điêu tàn, đẹp đến động lòng người.
"Lâu đại nhân không sao chứ?" Hắc Tuyển Dực đi lên hỏi.
"Thái Tử." Lâu Khuynh Lạc vô lực chống người dậy, lại ngã xuống giường.
"Cứ nằm đi."
Ô Nhược bất động thanh sắc bắt mạch cho Lâu Khuynh Lạc.
"Làm phiền Thái Tử Phi." Lâu Khuynh Lạc hơi nâng mí mắt nhìn về phía Hắc Tuyển Dực: "Thái Tử bận rộn công vụ, còn khiến Thái Tử nhọc lòng chuyện của vi thần, làm vi thần thật sự áy náy."
Hắc Tuyển Dực không phải người giỏi quan tâm thần tử, mím môi không nói gì.
"Thái Tử..."
Hắc Tuyển Dực nhíu mày: "Cơ thể không khỏe thì đừng nói chuyện."
Lâu Khuynh Lạc suy yếu nói: "Khi vi thần ăn cơm, đang ăn bình thường thì đột nhiên cơ thể cảm thấy không thoải mái, sau đó nôn ra."
Ô Nhược đứng lên kiểm tra đồ ăn, rồi gọi thái giám kêu thái y kê dược tới, liền biết dược mà thái y kê cho Lâu Khuynh Lạc tương khắc với một món ăn trong số mấy món này.
Cậu chỉ vào thức ăn trên bàn nói với thái giám: "Món này tương khắc với dược mà thái y kê, sau này không được dọn món này lên nữa."
Thái giám vội vàng đáp: "Vâng."
"Lâu đại nhân vẫn đang uống dược của thái y cho, vậy ta không kê dược nữa, ngươi nghỉ ngơi vài ngày là sẽ khỏe lại."
Lâu Khuynh Lạc để thái giám dìu hắn đứng dậy: "Ta đã chậm trễ rất nhiều công vụ, không thể tiếp tục chậm trễ nữa."
Hắc Tuyển Dực nói: “Bổn cung sẽ cho người khác làm công vụ của ngươi, chờ ngươi khỏe rồi thì làm tiếp."
"Đa tạ Thái Tử săn sóc vi thần." Lâu Khuynh Lạc hơi mỉm cười với y, xinh đẹp như tuyết liên.
Hắc Tuyển Dực lại quay đầu dặn dò thái giám phải chăm sóc Lâu Khuynh Lạc cẩn thận, sau đó nắm tay Ô Nhược rời khỏi phòng.
Lâu Khuynh Lạc nhìn xuyên qua bức bình phong, thấy Hắc Tuyển Dực vừa ra khỏi phòng đã ôm vai Ô Nhược, thân mật thân cúi đầu thì thầm, tức khắc, nụ cười trên miệng cứng ngắc: "Tình cảm của Thái Tử và Thái Tử Phi thật tốt."
Thái giám mỉm cười nói: "Đúng vậy, Thái Tử Phi chỉ hơi bị một vết thương nhỏ thôi mà Thái Tử đã đau lòng muốn chết."
"Đau lòng muốn chết sao..." Lâu Khuynh Lạc không khỏi siết chặt chăn: "Ta còn tưởng Thái Tử đối với ai cũng lãnh đạm thờ ơ..."
"Lúc Thái Tử Phi mới tiến cung, chúng ta cũng nghĩ như vậy, nhưng sau khi nhìn thấy bọn họ ở chung một thời gian dài là biết Thái Tử đối xử với Thái Tử Phi rất khác biệt với mọi người, chúng ta thấy mà hâm mộ không thôi."
Lâu Khuynh Lạc rũ mí mắt, nói: "Đúng vậy, thật khiến người ta hâm mộ."
"Lâu đại nhân chắc chắn sẽ tìm được một phu nhân đối xử tốt với ngươi mà."
Lâu Khuynh Lạc trầm mặc không nói.
Ô Nhược đi ra hậu viện, bỗng ngã vào ngực Hắc Tuyển Dực.
Hắc Tuyển Dực vội vàng ôm lấy cậu: "Tiểu Nhược, ngươi làm sao vậy?"
Ô Nhược nhíu chặt mày, túm chặt áo nói: "Ngực ta đau quá."
Hắc Tuyển Dực sợ cậu lại đột nhiên hôn mê mấy ngày trời như khi ở Thiên Hành quốc, vội vàng bế cậu lên bảo người truyền thái y.
"Chờ chút, không cần truyền thái y." Ô Nhược vừa nghe muốn truyền thái y, lập tức khôi phục bộ dáng sinh lòng hoạt hổ: "Không cần truyền thái y, ta đùa ngươi thôi."
Hắc Tuyển Dực: "..."
Ô Nhược thấy y mặt đen xì, đáy mắt hiện lên tia chột dạ, nhưng lại ngại nói là do mình ghen tuông quá độ, liền bảo: "Ta chỉ muốn ngươi quan tâm ta nhiều hơn một chút thôi."
Hắc Tuyển Dực tức giận nói: "Lần sau ngươi còn giả bệnh, ta thật sự sẽ làm ngươi nằm trên giường ba ngày ba đêm không xuống được."
Ô Nhược cười, câu cổ y: "Ngươi định khiến ta không xuống được giường như thế nào?"
Hắc Tuyển Dực nhướng mày, ý vị thâm trường nói: "Ngươi đoán xem?"
"Nếu giống như ta nghĩ, hoan nghênh ngươi làm ta không xuống giường được."
Đáy mắt Hắc Tuyển Dực hiện lên tia bất đắc dĩ.
"Tuyển Dực..."
"Hửm?"
"Mấy ngày qua ta đã điều dưỡng tốt thân thể..." Đáy mắt Ô Nhược hiện lên vẻ ngượng ngùng, ngón tay nhè nhẹ vỗ về sau gáy y, thẹn thùng hỏi: "Chúng ta trở về phòng làm chuyện đó được không?"
Ánh mắt Hắc Tuyển Dực sâu hoắm, ôm Ô Nhược nhảy lên, dùng khinh công bay về phía tẩm cung của bọn họ.
Ô Nhược cười xán lạn, nam nhân của cậu chỉ thích cậu, cũng chỉ bị cậu hấp dẫn, những người khác dám mơ tưởng nam nhân của cậu, không có cửa đâu.
Sau khi đóng cửa phòng lại, hai người hôn nhau kịch liệt hôn từ cửa phòng đến trong phòng, nháy mắt, y phục rơi đầy đất.
Chờ đến khi nằm trên giường, hai người đã là tr@n trụi quấn lấy nhau, thậm chí du͙ƈ vọиɠ đã cao đến đỉnh điểm.
Thị vệ bên ngoài nghe thấy tiếng thở d0'c trong phòng, thức thời tránh xa cung điện.
Hai người quấn quýt bên nhau đến tận khuya mới ngừng lại.
Ô Nhược vẻ mặt thỏa mãn ôm Hắc Tuyển Dực, nhắm mắt lại.
Ngày hôm sau tỉnh lại, Ô Nhược luyến tiếc cọ cọ trên người phu quân nhà mình, cọ đến nỗi chỗ đó của phu quân nhà mình lại cứng lên mới thấy vui vẻ.
Hắc Tuyển Dực lật người đè lên cậu, hôn môi cậu: "Ta có việc cần làm, buổi tối trở về lại ‘xử lý’ ngươi."
Ô Nhược m*t một cái trên cổ y rồi mới buông ra: "Lát nữa nhớ kêu thuật sư đến đây."
"Ừm." Hắc Tuyển Dực ghé vào người cậu, đợi sau khi chỗ đó mềm đi mới đứng dậy mặc y phục, rửa mặt.
Ô Nhược ăn sáng cùng y.
Sau khi ăn xong, năm tên thuật sư cửu giai đi đến Hành Tinh Cung.
Ô Nhược dẫn bọn họ đến Lan San Các gặp Do Yến Văn.
Do Yến Văn nhìn thấy cậu thì vừa kích động vừa áy náy: "Phán Dương, đệ đến rồi."
Ô Nhược gật đầu: "Hiện tại chúng ta đi đâu chuộc người?"
"Đi đến sòng bạc ở Bảo thành tầng mười lăm."
"Vậy đi thôi."
Do Yến Văn tò mò nhìn năm người phía sau Ô Nhược: "Bọn họ là..."
"Bọn họ là người của ta."
"Vì sao phải mang theo bọn họ?"
"Chúng ta không phải đi sòng bạc chuộc người sao? Nếu không mang theo vài người, người của sòng bạc chưa chắc sẽ thả người sau khi giao bạc, nên mang thêm vài người thì an toàn hơn."
Do Yến Văn không nói nữa, cùng đám Ô Nhược đi vào nha môn, Truyền Tống Trận đến Bảo thành ở tầng mười lăm.
Sòng bạc cách nha môn dưới tầng mười lăm không xa, Do Yến Văn vừa ra khỏi nha môn liền bắt đầu thấy hơi do dự.
Ô Nhược thấy hắn bước chậm lại thì hỏi: "Làm sao vậy?"
Do Yến Văn cau chặt mày: "Phán Dương, ta..."
Vốn dĩ hắn định để Do Tuyền Huỳnh đánh Phán Dương một trận thì sẽ giữ được Do gia, nhưng mà, Do Tuyền Huỳnh không chỉ mang theo thuật sư cửu giai, còn mang theo yêu thú cấp cao, trông không đơn giản như chỉ muốn đánh Do Phán Dương một trận, hắn cứ cảm thấy Do Tuyền Huỳnh muốn lấy mạng Do Phán Dương vậy.
"Rốt cuộc là làm sao?"
"Ta, ta..." Do Yến Văn gãi đầu: "Ta chỉ muốn hỏi đệ có mang đủ bạc không?"
"Đương nhiên, 50 vạn lượng ngân phiếu đang ở trong túi ta."
"Haizz, ta..." Do Yến Văn có chút sốt ruột: "Phán Dương, đệ thật sự muốn chuộc Yến Võ?"
"Ta cũng đã đến đây với ngươi rồi, chẳng lẽ giả được?"
"..." Do Yến Văn muốn nói sự thật cho cậu biết, nhưng lại sợ hại nhị đệ và người nhà, dù sao thì hiện tại Do Yến Võ thật sự ở trong tay Do Tuyền Huỳnh.
Trong lúc do dự, hai người đã đi tới cửa sòng bạc.
Ô Nhược nhìn đại môn nói: "Ở đây sao?"
Do Yến Văn cúi đầu: "Ừm."
"Sao không thấy ai vào sòng bạc đánh bạc?"
Ô Nhược bước lên trước một bước, Do Yến Văn vội kéo cổ tay cậu: "Phán Dương, thôi bỏ đi, chúng ta không đi vào nữa."
"Sao đột nhiên không đi vào nữa?" Ô Nhược nhướng mày, xem ra là lương tâm người này bùng phát.
"Ta nghĩ đệ kiếm bạc cũng không dễ dàng gì, sao có thể dùng số bạc này của đệ." Do Yến Văn kéo Ô Nhược ra ngoài: "Đi thôi, chúng ta đi thôi."
"Sao tới rồi lại muốn chạy?" Đột nhiên một đám người vây lại đây, đẩy mấy người bọn họ vào trong phòng, sau đó đóng cửa lại.
"Đại ca, Phán Dương, các ngươi tới rồi."
Từ Yến Võ vui mừng đứng lên đi về phía Ô Nhược, không ngờ lại bị người của sòng bạc đẩy lại chỗ ngồi.
Ô Nhược lấy ra 50 vạn lượng ngân phiếu: "Chúng ta đem ngân phiếu đến rồi, các ngươi cũng nên thả người đi chứ?"
"Thả người?" Chưởng sự sòng bạc cười lạnh: "Vậy phải hỏi tiểu thư nhà ta có đồng ý hay không."
Hắn quay đầu nói với thuộc hạ: "Đi mời tiểu thư ra đây."
"Vâng." Một tên tiểu lâu la của sòng bạc lập tức đi vào hậu viện.
Một lát sau, một cô nương mặc váy hồng nhạt, đeo mặt nạ từ hậu viện đi ra, nhìn thấy Ô Nhược, cười lạnh một tiếng: "Do Phán Dương, cuối cùng ta cũng chờ được ngươi."
Ô Nhược cảm thấy buồn cười, Do Tuyền Huỳnh muốn đối phó cậu mà lại không dám lộ mặt thật.
"Chờ ta?" Cậu giả vờ khó hiểu nhìn nàng: "Vì sao lại chờ ta? Chờ ta lấy ngân phiếu tới chuộc người sao?"
Do Tuyền Huỳnh cũng không muốn nói nhiều lời vô nghĩa với cậu, vung tay lên, hạ lệnh: "Lên hết cho ta, đánh chết hắn."
Hơn trăm tên lâu la của sòng bạc đều vọt qua.
Năm tên thuật sư cửu giai nhanh chóng bảo vệ Ô Nhược và Do Yến Văn.
Do Yến Võ sốt ruột nói: "Do tiểu thư, không phải ngươi nói chỉ cần giáo huấn hắn một trận là được rồi sao? Sao lại phải đánh đến chết mới thôi?"
Bốp một tiếng, Do Tuyền Huỳnh quật một roi lên mặt Do Yến Võ.
Do Yến Võ kêu thảm thiết, té lăn xuống đất.
Do Tuyền Huỳnh giận dữ nói: "Cái đồ ngu xuẩn nhà ngươi, trước khi tới đây ta nói thế nào?"
Lúc trước nàng đã liên tục cảnh cáo bọn hắn không được làm lộ thân phận của nàng, nhưng hắn lại làm thế nào?
"Yến Võ, đệ không sao chứ?" Do Yến Văn sốt ruột hỏi.
Do Yến Võ ôm mặt bò dậy, liền thấy người của sòng bạc đã gục một nửa.
"Một đám phế vật." Do Tuyền Huỳnh tức giận nói với thủ hạ bên cạnh: "Đem con súc sinh kia ra đây, mời cả tiền bối ra luôn."
"Vâng."
Thủ hạ của Do Tuyền Huỳnh vội vã chạy vào hậu viện, sau đó, kéo một con đại điểu màu đỏ và một bạch y nam tử đeo mặt nạ đi ra.